Saturday, December 10, 2016

Truyện dài kỳ: Xóm lạ (3)

Con Cỏ em thằng Mực trông cứ ngộ nghĩnh làm sao á, nhìn nó chỉ muốn cắn một phát, nhưng ngộ ngộ thế thôi chứ có được xếp vào hàng xinh xắn đáng yêu không thì cũng khó nói lắm. Con nhỏ cái gì cũng hơn thằng anh chỉ có học là không ngu bằng.
Hồi nó đẻ ra thì tôi với thằng Mực phải đi nhà trẻ rồi, bố mẹ nó lại bận lu bu, nhìn quanh chỉ có ông Bò nhà tôi là rảnh rỗi, hồi đó ổng mới học có lớp 4, bài vở có mấy đâu, bận nỗi gì. Thế là hai cụ nhà bên ấy túm đầu ổng bắt trông con Cỏ. Hồi đó ông ấy bé tí mà cũng đảm đang lắm, con Cỏ ỉa di đái dầm kiểu gì cũng chiều được, thay tã thay bỉm nhoay nhoáy cứ như chơi đồ hàng. Về sau con nhỏ bám ông ấy như động vật ký sinh, cứ nhằng nhẵng trên vai chẳng chịu xuống, trời mùa hè nóng nổ mỡ mà nhìn hai đứa cứ như ấp trứng ấy mà không thở được. Tôi trộm nghĩ may mà tôi lớn nhanh để kịp đi mẫu giáo, chứ chịu chung số phận như con Cỏ thế kia thì chắc đẹn người không lớn được.
Ông anh tôi tuổi trâu, đầu tiên gọi ông ấy là Trâu ông ấy cũng chả có ý kiến gì, về sau có dịp cả nhà đi Đồ Sơn xem lễ hội đâm chọc gì đó đẫm máu lắm (tôi còn bé chẳng được xem), thế rồi ông ấy lăn bò ra nhất quyết không cho gọi là Trâu nữa, cả nhà đành gỡ bí, kêu ổng là Bò. Nói chung cũng hợp lý.
Từ đầu tiên con Cỏ biết phát âm là Bò, nó cứ bò bò bò suốt ngày nghe đến nhức đầu, tôi không nói là tôi ghét trẻ con nhưng mà đặc biệt tôi không bao giờ nhận mình là người yêu trẻ. Tôi nghĩ ông Bò chắc cũng giống tôi thôi, chỉ phải cái con Cỏ là trường hợp đặc biệt của ngoại lệ.
Mấy năm sau, xã hội trở nên phức tạp hơn trước thì phải, cái xóm của tôi vẫn đơn giản thế nhưng có điều báo đài cứ loan tin chuyện bé gái ở tỉnh nọ huyện kia mới 3, 4 tuổi đã bị quấy rối nọ kia rất đáng sợ, mẹ tôi nhắc nhở ông Bò lớn rồi nên tránh tránh bọn con gái ra một tí, chứ có chuyện gì xảy ra phiền toái lắm. Mẹ chỉ lo xa nhưng mà cũng phải, lúc ấy ông Bò cũng lên cấp 2 rồi.
Càng lớn càng có nhiều chuyện phức tạp phải đối đầu. Tôi thấy một dạo, ông anh ngủ nướng trôi nhà trôi cửa của tôi bỗng nhiên ngủ sớm dậy sớm đi học sớm rất lạ kỳ. Có lần tôi thấy ông ấy từ đâu vội vã chạy ù vào nhà, những giọt mồ hôi to bằng hạt ngô vẫn đọng nguyên trên trán.
- Anh gặp ma à? Chạy gì ghê thế?
- Tao mà sợ ma á? Nói ma còn phải sợ tao thì còn có lý...
Rồi ổng lại lẩm bẩm:
- Cơ mà không hiểu sao con bé kia lại đếch sợ...
Con bé kia là con bé nào lúc đó tôi chẳng hỏi, chỉ là ngày hôm ấy, thấy con Cỏ nhà bên cứ khóc tấm tức:
- Bò không chơi với Cỏ, Bò không chơi với Cỏ
Lúc đó tôi còn tự hỏi liệu thiểu năng có phải là bệnh truyền nhiễm không?
Hồi con Cỏ học lớp 7 nó bị tai nạn xe hơi, khủng khiếp lắm, cô Tuyết hôm đó khóc như mưa, mồm lắp bắp không nói được gì, nó mất máu nhiều lắm cần phải truyền gấp. Năm đó ông bò học năm cuối đại học, mải thi cử, bảo vệ đồ án các kiểu không gọi điện, không ghé về nhà bao giờ. Tôi chỉ nghĩ là gọi cho ông ấy hỏi thăm vu vơ rồi bâng quơ vô tình nhắc một tiếng ngẫu nhiên vậy thôi, chẳng ngờ chiều hôm đó đã thấy ổng đầu tóc bơ phờ đứng ở cửa phòng bệnh:
- Cô ơi, con cũng nhóm máu O...

No comments:

Post a Comment