Saturday, December 3, 2016

Truyện dài kỳ: Xóm lạ (2)

Năm lớp 11 tôi được vào đội tuyển Lý, và ở đây tôi gặp cơn cảm nắng mùa xuân. Anh ấy hơn tôi 1 lớp, đôi mắt trong veo nhìn thấy đáy, ánh mắt ấy giản dị đến thành thật, sống mũi cao và nụ cười như giọt nắng đầu đông, lành lạnh mà ấm áp khó tả. 
Lúc tôi thẳng thắn nói ra lòng mình với anh, anh chỉ mỉm cười rồi hỏi tôi một câu chả liên quan:
- Hôm nay em học mấy tiết.
- Dạ năm tiết.
Tiết thứ ba ngày hôm ấy, tôi nhận được mẩu giấy, viết mấy dòng vô cùng ngắn gọn nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn giữ và coi nó là bức thư tình đầu tiên của đời mình: "Hôm nay anh cũng năm tiết, để anh đưa em về." Không ngờ trai tuyển Lý làm việc cũng năng suất đến giật mình. Lúc ấy tôi lại thấy phát sinh một rắc rối nhỏ là tôi cũng có xe đạp, mà tôi lại muốn ngồi sau anh đèo cơ, thế là tôi đành  nhờ thằng Mực lai dắt cái xe cản mũi của mình về.
- Tôi mang kiểu gì được, đầu cậu hỏng à? Hắn giãy nảy lên.
Tôi biết, vừa đi xe đạp một tay còn tay kia lại dắt cái xe khác là nhiệm vụ không dễ, không nhiều người làm được, mà nhìn quanh, chắc chỉ có cái thằng sức ngựa này làm được.
- Khó mới nhờ cậu, cố lên, tuần sau kiểm tra tôi ném bài cho.
Cái mặt nó giãn ra được chút xíu cơ mà vẫn có vẻ hậm hực lắm, nhưng động tác tay vẫn là cun cút cầm cái vé xe của tôi. Từ bé đến giờ mặc dù nó hơi thiểu năng nhưng tôi không ghét nó được, vì cái tội thằng này dễ bảo.
Giờ ra chơi tiết bốn, nhịp tim tôi không hiểu sao cứ đập nhanh dần đều, lúc tôi còn ngại con Nhím ngồi bên nghe được cả tiếng thình thịch, thì cô hiệu phó bước vào và thông báo là cô Giáo dục công dân bị ốm, không có ai dạy thay nên lớp được nghỉ. Cả lũ tung hết sách vở cặp mũ lên rồi nháo nhào ùa phi ra cửa cứ như là chạy thoát hiểm. Tôi đần ra một lúc rồi chép miệng: "Lại phải chờ không 45 phút sao?"
Tôi bỏ quyển Thám tử lừng danh ra đọc, hết một vụ án, mấy người chết rồi mà kim đồng hồ mới nhảy được 2 nấc là sao? Tức mình, tôi chỉnh sang chế độ stopwatch, 1 giây nó chạy 100 lần ấy, coi như làm như vậy để thời gian có vẻ nhanh hơn. Lần đầu tiên tôi cảm thấy 45 phút dài như 45 năm, nhắm mắt một cái rồi mơ màng. 
Lúc thấy có cái gì buồn buồn cọ vào mặt, tôi còn đập đập mấy cái tưởng con ruồi, rồi ngoạc mồm ra ngáp một cái rách cả mép mới chịu mở mắt ra.
- Lau nước miếng đi.
Hoá ra anh dí vào mặt tôi tờ khăn giấy, ờ lúc ấy một tờ có vẻ không đủ, ướt hết cả bàn nữa... Ấn tượng đầu tiên tôi tạo cho anh là như vậy đấy. Lúc này có hai cách xử lý: một là đỏ mặt thẹn thùng, hai là dũng cảm thừa nhận khi bộ mặt của mình bị phơi bày rồi lau khô nước miếng. Tôi chọn cách thứ hai vì cách thứ nhất chả có liên quan gì đến tôi cả. Thẹn thùng là cái gì tôi chẳng biết. Tôi thản nhiên cầm khăn giấy lau khô mép, và còn mặt dày xin anh mấy tờ nữa.
- Em được nghỉ tiết cuối, chờ anh đến mỏi mòn rồi.
Anh cười cười:
- Ừ, lớp anh lại ra hơi muộn. Cùng về thôi.
Tôi vẫn luôn cảm thấy may mắn vì nhà mình gần trường. Có lần đạp xe thi với thằng Mực, chạy hết tốc lực chỉ mất 5 phút, đi tà tà chầm chậm thì mất 10 phút. Hôm nay ngồi sau xe anh, anh đi chậm lắm, chắc là đi bộ còn nhanh hơn, vậy mà 15 phút sau đã đến nhà tôi rồi. Ước gì đường xa tẹo nữa.
- Nhà em đây à?
- Vâng, lúc nào rảnh anh vào chơi.
- Ừ, anh rất...
- Ê, Đèn!
Phong cảnh đang trữ tình nên thơ như vậy, bỗng đâu một tiếng hét váng lên, gào to cái tên từ hồi mặc quần thủng đít của tôi, chỉ có thể là thằng Mực. Tôi đang tính quay ra lườm cho nó cháy mặt thì cảnh tượng đập vào mắt làm mặt tôi ngắn tũn và sững lại...
- Xe đạp của cậu đấy, lúc về bị tắc đường tôi kéo hết cả hơi, mồ hôi đầm đìa ướt áo đây này.
Ờ, mệt đứt hơi sao không ở nhà mà nghỉ, tối tôi qua dắt về là được rồi, mắc mớ gì vác sang vào lúc này, thằng này rõ là muốn chơi tôi rồi. Không có lẽ bao nhiêu năm bị đàn áp căm hờn, hắn tích tụ đến ngày hôm nay rồi mang ra báo thù sao? 
Ngày hôm đó, anh nhìn cái xe đạp, nhìn thằng Mực rồi nhìn tôi, ngây ngẩn một hồi, rồi lại như hiểu ra, vẫn là nụ cười như giọt nắng đầu đông ấy.

No comments:

Post a Comment