Friday, December 2, 2016

Truyện dài kỳ: Xóm lạ (1)

Mẹ tôi với bố thằng Mực là bạn từ hồi để chỏm. Hai nhà đối diện nhau lại toàn cửa kính nên nhà kia có hoạt động gì thì nhà này đều biết ngay rồi liền sang tham gia rôm rả. Ông bà nội thằng Mực vẫn chép miệng mãi, tiếc là hai đứa không lấy được nhau. Các cụ già rồi nên lẩm cẩm, gia đình người ta đang đầm ấm thế mà cứ ăn nói lung tung. Kỳ lạ là cô Tuyết mẹ thằng Mực chỉ ôm bụng cười đến nẻ ruột không rõ nguyên nhân. Cô ấy có lẽ là người vô tư đơn giản nhất mà tôi từng được gặp.
Chuyện tôi với thằng Mực sinh ra cũng khá ly kỳ. Nếu tính đúng ngày đúng tháng ra thì có lẽ chúng tôi đẻ cùng ngày cũng nên, chính vì thế nên tôi còn đồ rằng có phải các cụ hai nhà rủ nhau thụ thai cùng giờ không. Cơ mà đấy là chuyện của mười mấy năm về trước rồi nên tôi chả có đầu mối mà truy cứu lại. Phải cái chuyện xảy ra chẳng như dự tính bao giờ. Thằng Mực hồi ấy bị động thai và sinh non một tháng, lúc mới đẻ nó bé như cái túm giẻ, nặng 2,4 kg, mặt mũi tím xanh tưởng là về luôn đất mẹ rồi chứ. Còn tôi thì mãi gần 10 tháng mới chịu chui ra, già cóc già cáy, béo múp đầu, nặng tới 3,7 kg.
Tôi không bảo là tôi cậy béo mà bắt nạt nó, tôi cũng không bảo là tôi không cậy khoẻ mà đánh nó thường xuyên, chỉ là tôi cứ thấy mặt thằng đấy gọi đòn không hiểu nổi. Nó làm cái gì cũng bị tôi cốc đầu hoặc đấm thùm thụp. Những lúc ấy cái mặt nó lại ngu ngu chỉ cười xoà làm tôi thấy tức tối thì ít mà khinh bỉ thì nhiều. Da nó đen sì sì nên tôi gọi nó là Mực, nó ngoạc cái mồm ra cười rồi gọi tôi là Đèn với vẻ mặt đắc chí như thể vừa ăn miếng trả miếng được dữ lắm. Lần đầu tiên tôi thấy có kẻ chửi người khác là Đèn rồi cứ tưởng mình khôn. Từ rất lâu trong tiềm thức tôi hình thành ý niệm thằng này thiểu năng. Mặc dù vậy, trong bụng tôi cũng cảm thấy tên Đèn cũng không tệ, nên cứ ngầm công nhận thế.
Cho đến tận khi lên cấp hai, không rõ là cô Tuyết cho nó ăn cái gì mà nó lớn phổng bất ngờ, tôi thì đang lớn phổng lại bất ngờ chững lại. Tôi vốn không muốn chấp nhận sự thật này thì sờ sờ trước mắt lại bẽ bàng không tả. Đến khi vào cấp ba thì nó đã cao hơn mét tám rồi còn tôi thì vẫn 3 mét bẻ đôi.
Nhưng có một điều từ bé đến giờ tôi nhận định thì không thay đổi. Đó là thằng này học ngu không chịu được. Mọi người vẫn bảo gần Mực thì đen gần đèn thì rạng. Trong trường hợp tôi và nó thì ai đen ai rạng? Tôi học cũng nhất nhì lớp nhưng có rất ít bạn còn hắn đội sổ lớp mà thầy quý bạn yêu. Đặc biệt hắn còn là học trò cưng của thầy thể dục. Tôi không bảo là thầy bị cuồng cậu học trò cơ bắp này nhưng đội tuyển nào thầy cũng cho nó vào thi đấu là nghĩa làm sao? Hắn là đội trưởng đội bóng rổ, thủ môn đội bóng đá, đội phó đội karate và đội dự bị của tuyển cầu lông của trường. Hỏi thiên lý ở đâu? Lúc thi đấu nhỡ chẳng may hắn đánh vào lưới một quả thì toàn trường hô vang tên hắn (mà giọng nữ là chủ yếu). Tôi trộm nghĩ có phải các cô gái tuổi mới lớn này có nhầm lẫn gì chăng?
Vài lần trên đường, có người bị cướp, hắn phi đuổi theo thụi thằng cướp hộc máu mồm be bét, lần đầu tiên tôi cảm thấy thương cảm cho thằng cướp. Sau đó, thằng Mực được công an phường trao giấy khen gì đó, chú đội trưởng còn ngỏ ý mời hắn vào đội bắt cướp nhân dân năm tới, khi hắn 18 tuổi. Còn hắn, từ đầu đến cuối vẫn là điệu cười xoà ngu không tả. Có phải là chú công an cũng có nhầm lẫn gì chăng?
Mười hai năm học, tôi sưu tập khoảng 30 cái giấy khen học sinh xuất sắc cấp lớp, cấp trường, cấp thành phố các loại. Còn hắn thì được bố sắm riêng một tủ kính chỉ chuyên để treo huy chương, cúp vàng bạc, giấy khen, bảng công nhận thành tích vân vân và mây mây, chả nhớ hết mà kể nữa.


No comments:

Post a Comment