Monday, October 10, 2016

Tập 2: Kinh Hoa Nghiêm - Phẩm bồ tát vấn minh thứ mười

KINH HOA NGHIÊM
ĐẠI PHƯƠNG QUẢNG PHẬT

Hán dịch: Sa Môn Thật Xoa Nan Đà
Việt dịch: Tỳ Kheo Thích Minh Định



TẬP 2


  Xem Kinh dạng pdf




KINH HOA NGHIÊM
ĐẠI PHƯƠNG QUẢNG PHẬT

QUYỂN 13

PHẨM BỒ TÁT VẤN MINH THỨ MƯỜI
      
        Bấy giờ, Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi hỏi Bồ Tát Giác Thủ rằng : Phật tử ! Tâm tánh là một, sao lại thấy có đủ thứ sự khác nhau ? Nào là hướng về đường lành, đường ác, các căn đủ thiếu, thọ sinh khác nhau, xinh đẹp xấu xí, khổ vui khác nhau. Nghiệp chẳng biết tâm, tâm chẳng biết nghiệp. Thọ chẳng biết báo, báo chẳng biết thọ. Tâm chẳng biết thọ, thọ chẳng biết tâm. Nhân chẳng biết duyên, duyên chẳng biết nhân. Trí chẳng biết cảnh, cảnh chẳng biết trí?
      Bấy giờ, Bồ Tát Giác Thủ dùng kệ đáp rằng :
      Nay Ngài hỏi nghĩa nầy
      Vì tỏ ngộ quần mê
      Tôi theo lý tánh đáp
      Xin Ngài hãy lắng nghe.   
      Các pháp chẳng tác dụng
      Cũng chẳng có thể tánh
      Nên đó đây tất cả
      Thảy đều chẳng biết nhau.
              Ví như nước trong sông
      Các dòng đua nhau chảy
      Đó đây chẳng biết nhau
      Các pháp cũng như vậy.
        Cũng như đống lửa lớn
      Lửa dữ cùng lúc cháy
      Đó đây chẳng biết nhau
      Các pháp cũng như thế.
      Lại như gió mạnh thổi
      Lay động các sự vật
      Đó đây chẳng biết nhau
      Các pháp cũng như vậy.
      Lại như các đất đai
      Lay chuyển vì nương trụ
      Đó đây chẳng biết nhau
      Các pháp cũng như vậy.
      Mắt tai mũi lưỡi thân
      Tâm ý các tình căn
      Do đây thường lưu chuyển
      Mà không thể chuyển được.
      Pháp tánh vốn không sinh
      Thị hiện mà có sinh
      Trong đó không thể hiện
      Cũng không chỗ hiện vật.
      Theo lý mà quán sát
      Tất cả đều không tánh
      Pháp nhãn không nghĩ bàn
      Đây thấy chẳng điên đảo.
      Hoặc thật hoặc không thật
      Hoặc vọng hoặc không vọng
      Thế gian xuất thế gian
      Chỉ có nói lời giả.

        Bấy giờ, Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi hỏi Bồ Tát Tài Thủ rằng: Phật tử ! Tất cả chúng sinh chẳng phải chúng sinh. Sao Như Lai tùy thời, tùy tuổi thọ, tùy thân, tùy hạnh, tùy hiểu biết, tùy ngôn luận, tùy tâm ưa thích, tùy phương tiện, tùy sự suy nghĩ, tùy sự quán sát. Như vậy ở trong các chúng sinh, mà hiện thân hình để giáo hóa điều phục?
      Bấy giờ, Bồ Tát Tài Thủ dùng kệ đáp rằng:
      Đây là vui vắng lặng
      Cảnh giới bậc đa văn
      Tôi vì Ngài diễn nói
      Xin Ngài hãy lắng nghe.
Phân biệt quán trong thân
Trong đó ai là ta
Nếu hiểu đuợc như thế
Đạt được chẳng có ta.
      Thân nầy giả an lập
      Trụ xứ chẳng chỗ có
      Người xét rõ thân nầy
      Trong đây chẳng chấp trước.
      Nơi thân khéo quán sát
      Tất cả đều thấy rõ
      Biết pháp đều hư vọng
      Chẳng khởi tâm phân biệt.
      Tuổi thọ do ai khởi
      Lại do ai tan diệt
      Giống như vòng lửa quay
      Trước sau chẳng biết được.
      Bậc trí hay quan sát
      Tất cả đều vô thường
      Các pháp không vô ngã
      Vĩnh lìa tất cả tướng.
      Các báo tùy nghiệp sinh
      Như mộng chẳng chân thật
      Niệm niệm luôn diệt mất
      Như trước sau cũng vậy.
      Chỗ thấy pháp thế gian
      Nhưng dùng tâm làm chủ
      Tùy hiểu chấp các tướng
      Điên đảo chẳng như thật.
Lời lẽ của thế gian
Tất cả là phân biệt
Chưa từng có một pháp
Được vào nơi pháp tánh.
Sức năng duyên sở duyên
Đủ thứ pháp sinh ra
Mau diệt chẳng tạm ngừng
Niệm niệm đều như thế.

      Bấy giờ, Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi hỏi Bồ Tát Bảo Thủ rằng: Phật tử ! Tất cả chúng sinh đều có bốn đại. Chẳng có cái ta, chẳng có của ta. Sao lại có chịu khổ, hưởng vui, tốt đẹp, xấu xí, trong tốt, ngoài tốt, thọ ít, thọ nhiều, hoặc thọ báo đời nầy, hoặc thọ báo đời sau, mà trong pháp giới, chẳng có tốt, chẳng có xấu?
      Bấy giờ, Bồ Tát Bảo Thủ dùng kệ trả lời rằng:
Tùy theo nghiệp tạo ra
Như vậy quả báo sinh
Người làm chẳng có ai
Đây lời chư Phật nói.
Ví như gương sạch sáng
Tùy theo sự đối diện
Hiện hình đều khác nhau
Tánh nghiệp cũng như vậy.
      Cũng như ruộng hạt giống
      Thảy đều chẳng biết nhau
      Tự nhiên mà sinh ra
      Tánh nghiệp cũng như vậy.
      Lại như nhà huyễn thuật
      Ở tại ngã tư đường
      Thị hiện các sắc tướng
      Tánh nghiệp cũng như vậy.
      Như là người máy gỗ
      Vang ra các thứ tiếng
      Nó vô ngã phi ngã
      Tánh nghiệp cũng như vậy.
      Cũng như các loài chim
      Từ trứng mà sinh ra
      Tiếng hót đều khác nhau
Tánh nghiệp cũng như vậy.
      Ví như trong thai tạng
      Các căn đều thành tựu
      Thể tướng chẳng chỗ đến
      Tánh nghiệp cũng như vậy.
      Lại như tại địa ngục
      Đủ thứ các sự khổ
      Đó đều chẳng từ đâu
      Tánh nghiệp cũng như vậy.
      Ví như Chuyển Luân Vương
      Thành tựu thắng bảy báu
Chỗ đến chẳng thể được
      Tánh nghiệp cũng như vậy.
Lại như các thế giới
Lửa lớn thảy thiêu đốt
Lửa đó chẳng chỗ đến
Tánh nghiệp cũng như vậy.

      Bấy giờ, Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi hỏi Bồ Tát Đức Thủ rằng : Phật tử ! Chỗ Như Lai ngộ, chỉ là một pháp, sao lại nói vô lượng các pháp, hiện vô lượng cõi nước, giáo hóa vô lượng chúng, diễn nói vô lượng âm thanh, thị hiện vô lượng thân. Biết vô lượng tâm, hiện vô lượng thần thông, chấn động khắp vô lượng thế giới. Thị hiện vô lượng sự thù thắng trang nghiêm. Hiển thị vô biên đủ thứ cảnh giới, mà trong pháp tánh, tướng khác biệt nầy đều bất khả đắc?
      Bấy giờ, Bồ Tát Đức Thủ dùng kệ đáp rằng:
      Những nghĩa Phật tử hỏi
      Thâm sâu khó hiểu rõ
      Bậc trí mới biết được
      Thường ưa công đức Phật.
      Ví như tánh đất một
      Chúng sinh ở khác nhau
      Đất chẳng nghĩ một khác
      Pháp chư Phật như vậy.
      Cũng như tánh lửa một
      Hay thiêu tất cả vật
      Ngọn lửa chẳng phân biệt
      Pháp chư Phật như vậy.
      Cũng như tánh gió một
      Hay thổi tất cả vật
      Gió chẳng nghĩ một khác
      Pháp chư Phật như vậy.
      Cũng như mây sấm lớn
      Mưa khắp hết tất cả
      Thấm nhuần chẳng khác biệt
      Pháp chư Phật như vậy.   
      Cũng như đất một tánh
      Hay sinh đủ thủ mầm
      Đất chẳng có gì khác
      Pháp chư Phật như vậy.
      Như mặt trời không mây
      Chiếu khắp nơi mười phương
      Ánh sáng chẳng khác tánh
      Pháp chư Phật như vậy.
      Như mặt trăng trên không
      Thế gian thảy đều thấy
      Mặt trăng chẳng đến đi
      Pháp chư Phật như vậy.
      Ví như Đại Phạm Thiên
      Ứng hiện đầy tam thiên
      Mà thân chẳng khác biệt
      Pháp chư Phật như vậy.

      Bấy giờ, Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi hỏi Bồ Tát Mục Thủ rằng : Phật tử ! Ruộng phước của Như Lai bình đẳng không khác, mà sao thấy chúng sinh bố thí quả báo chẳng giống nhau. Nào là đủ thứ sắc, đủ thứ hình, đủ thứ nhà, đủ thứ căn tánh, đủ thứ tài, đủ thứ chủ nhân, đủ thứ quyến thuộc, đủ thứ chức quan, đủ thứ công đức, đủ thứ trí huệ, mà Phật đối với những nơi đó, tâm đều bình đẳng, chẳng nghĩ riêng khác?

      Bấy giờ, Bồ Tát Mục Thủ dùng kệ đáp rằng:
      Ví như đất là nột
      Theo loài giống sinh mầm
      Đất chẳng có oán thân
      Ruộng phước Phật cũng vậy.
      Lại như nước một vị
      Do đồ chứa khác nhau
      Ruộng phước Phật cũng vậy
      Vì tâm chúng sinh khác.
      Cũng như nhà huyễn thuật
      Hay khiến người hoan hỉ
Phước điền Phật cũng vậy
Khiến chúng sinh kính vui.
      Như có vua tài trí
      Hay khiến đại chúng vui
      Phước điền Phật cũng vậy
      Khiến chúng đều an lạc.
      Ví như gương sáng sạch
      Theo màu mà hiện hình
      Ruộng phước Phật cũng vậy
      Theo tâm được các báo.
      Như thuốc A Yết Đà
      Chữa khỏi tất cả độc
      Ruộng phước Phật cũng vậy
      Diệt các độc phiền não.
      Cũng như mặt trời mọc
      Chiếu sáng nơi thế gian
      Ruộng phước Phật cũng vậy
      Diệt trừ các đen tối.
Như mặt trăng tròn sáng
Chiếu khắp nơi đại địa
      Ruộng phước Phật cũng vậy
      Bình đẳng khắp mọi nơi.
      Ví như gió Tỳ Lam
      Chấn khắp nơi đại địa
      Ruộng phước Phật cũng vậy
      Động ba cõi chúng sinh.
      Ví như lửa lớn cháy
      Thiêu hết tất cả vật
      Ruộng phước Phật cũng vậy
      Thiêu hết pháp hữu vi.

      Bấy giờ, Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi hỏi Bồ Tát Cần Thủ rằng : Phật tử ! Phật giáo là một, sao có chúng sinh thấy được, chẳng lập tức đoạn trừ tất cả các phiền não trói buộc, để được giải thoát? Nhưng nơi sắc uẩn, thọ uẩn, tưởng uẩn, hành uẩn, thức uẩn, dục giới, sắc giới, vô sắc giới, vô minh tham ái, chẳng có khác biệt. Vậy thì Phật giáo đối với các chúng sinh, hoặc có lợi ích, hoặc không có lợi ích?
      Bấy giờ, Bồ Tát Cần Thủ dùng kệ đáp rằng:
      Phật tử khéo lóng nghe
      Nay tôi như thật đáp
      Có người sớm giải thoát
      Có người khó thoát khỏi.
      Nếu muốn cầu trừ diệt
      Vô lượng các tội ác
      Nên ở trong Phật pháp
Dũng mãnh thường tinh tấn.
      Ví như đốm lửa nhỏ
      Củi ướt khiến lửa tắt
      Ở trong giáo pháp Phật
      Người giải đãi cũng thế.
      Như dùi cây lấy lửa
      Chưa được mà dừng nghỉ
Tánh lửa theo đó diệt
Người giải đãi cũng vậy.
      Như người cầm ngọc châu
      Không dùng vật tiếp bóng
      Trọn không thể được lửa
      Người giải đãi cũng vậy.
      Như mặt trời nắng gắt
      Trẻ con nhắm đôi mắt
      Bảo lạ sao không thấy
      Người giải đãi cũng vậy.
      Như người không tay chân
      Muốn dùng cỏ làm tên
      Bắn phá khắp đại địa
      Người giải đãi cũng vậy.
      Như dùng một sợi lông
      Để lấy hết nước biển
      Muốn khiến cạn sạch khô
      Người giải đãi cũng vậy.
      Lại như kiếp lửa cháy
      Muốn dùng chút nước mắt
      Ở trong nơi Phật pháp
      Người giải đãi cũng vậy.
      Như người nhìn hư không
      Ngồi yên chẳng lay động
      Mà nói bay đi khắp
      Người giải đãi cũng vậy.

      Bấy giờ, Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi hỏi Bồ Tát Pháp Thủ rằng : Phật tử ! Như Phật nói, nếu có chúng sinh thọ trì chánh pháp, tất sẽ dứt trừ tất cả phiền não. Tại sao có người thọ trì chánh pháp, mà chẳng dứt trừ phiền não? Theo thế lực của tham sân si, theo ngạo mạn, theo sự che đậy, theo sự căm phẫn, theo sự oán hận, theo sự đố kị, theo sự keo kiệt, theo sự lừa dối, theo sự xiểm nịnh xoay chuyển, không rời nơi tâm, người hay thọ trì pháp, tại sao lại ở trong tâm hành khởi các phiền não ?
      Bấy giờ, Bồ Tát Pháp Thủ dùng kệ đáp rằng:
      Phật tử khéo lắng nghe
      Ngài hỏi như thật nghĩa
      Chẳng phải là đa văn
      Vào được pháp Như Lai.
      Như người trôi trong nước
      Sợ chìm mà chết khát
      Nơi pháp chẳng tu hành
      Đa văn cũng như vậy.
      Như người bày cỗ ngon
      Mình đói mà chẳng ăn
      Nơi pháp chẳng tu hành
      Đa văn cũng như vậy.
      Như người khéo chế thuốc
      Mình bệnh chẳng cứu được
      Nơi pháp chẳng tu hành
      Đa văn cũng như vậy.
      Như người đếm châu báu
      Mình chẳng có một đồng
      Nơi pháp chẳng tu hành
      Đa văn cũng như vậy.
      Như người sinh cung vua
      Mà chịu đói chịu lạnh
      Nơi pháp chẳng tu hành
      Đa văn cũng như vậy.
      Như điết tấu âm nhạc
      Người nghe mình chẳng nghe
      Nơi pháp chẳng tu hành
      Đa văn cũng như vậy.
      Như mù vẽ hình tượng
      Họ thấy mình chẳng thấy
      Nơi pháp chẳng tu hành
Đa văn cũng như vậy.
      Ví như người lái thuyền
      Mà chết ở trong biển
      Nơi pháp chẳng tu hành
      Đa văn cũng như vậy.
      Như nơi ngã tư đường
      Rộng nói những điều tốt
      Mình chẳng có thật đức
      Chẳng tu cũng như vậy.
      Bấy giờ, Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi hỏi Bồ Tát Trí Thủ rằng: Phật tử ! Ở trong Phật pháp, trí là trên hết. Tại sao Như Lai, hoặc vì chúng sinh khen ngợi bố thí, hoặc khen ngợi trì giới, hoặc khen ngợi nhẫn nhục, hoặc khen ngợi tinh tấn, hoặc khen ngợi thiền định, hoặc khen ngợi trí huệ, hoặc lại khen ngợi từ bi hỷ xả, mà chẳng chỉ dùng một pháp để được giải thoát, thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác?
      Bấy giờ, Bồ Tát Trí Thủ dùng kệ đáp rằng:
      Phật tử rất hy hữu
      Biết được tâm chúng sinh
      Theo nghĩa Ngài đã hỏi
      Lắng nghe nay tôi nói.
      Các Đạo Sư quá khứ
      Hiện tại và vị lai
      Chẳng có nói một pháp
      Mà khiến người đắc đạo.
      Phật biết tâm chúng sinh
      Căn tánh đều khác nhau
      Tùy theo sự độ được
      Như vậy mà nói pháp.
      Người tham khen bố thí
      Người huỷ phạm khen giới
      Người nhiều sân khen nhẫn
      Người lười khen tinh tấn.
      Ý loạn khen thiền định
      Ngu si khen trí huệ
      Bất nhân khen từ mẫn
      Nộ hại khen đại bi.
      Sầu lo thời khen hỉ
      Tâm cong khen ngợi xả
      Lần lược tu như vậy
      Dần đủ các Phật pháp.
      Như trước xây nền móng
      Sau đó tạo nhà cửa
      Thí và giới cũng vậy
      Là gốc hạnh Bồ Tát.
      Ví như xây thành quách
      Để bảo hộ dân chúng
      Nhẫn và tấn cũng vậy
      Phòng hộ các Bồ Tát.
      Ví như đại lực vương
      Cả nước đều nguỡng vọng
      Định huệ cũng như vậy
      Chỗ Bồ Tát nương tựa.
      Cũng như Chuyển Luân Vương
      Ban vui cho tất cả
      Bốn lượng tâm cũng vậy
      Ban vui các Bồ Tát.

      Bấy giờ, Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi hỏi Bồ Tát Hiền Thủ rằng : Phật tử ! Các đức Phật Thế Tôn, chỉ dùng một thừa mà được giải thoát. Tại sao nay thấy tất cả cõi Phật, có đủ thứ sự khác nhau, nào là thế giới, chúng sinh giới, thuyết pháp, điều phục, thọ lượng, quang minh, thần thông, chúng hội, giáo nghĩa, pháp trụ thế, đều khác nhau? Không có vị nào không đủ tất cả Phật pháp, mà thành tựu Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác?
      Bấy giờ, Bồ Tát Hiền Thủ dùng kệ đáp rằng.
      Văn Thù pháp thường vậy
      Pháp Vương chỉ một pháp
      Tất cả bậc Vô Ngại
      Một thừa dứt sinh tử.
      Thân tất cả chư Phật
      Chỉ là một pháp thân
      Một tâm một trí huệ
      Sức vô uý cũng vậy.
      Như gốc hướng bồ đề
      Hết thảy tâm hồi hướng
Được cõi nước như vậy
      Chúng hội và thuyết pháp.
      Tất cả các cõi Phật
      Trang nghiêm đều viên mãn
      Tùy chúng sinh tu khác
      Như vậy thấy khác nhau.
      Cõi Phật và thân Phật
      Chúng hội và lời nói
      Các Phật pháp như vậy
      Chúng sinh chẳng thấy được.
      Khi tâm đã thanh tịnh
      Các nguyện đều đầy đủ
      Người thấu suốt như vậy
      Mới thấy được nơi đây.
        Tùy tâm chúng sinh thích
      Và nhờ sức nghiệp quả
      Thấy khác nhau như vậy
      Do oai thần của Phật.
      Cõi Phật chẳng phân biệt
      Chẳng ghét cũng chẳng thương
      Chỉ tùy tâm chúng sinh
      Thấy đặc thù như vậy.
      Do đó nơi thế giới
      Chỗ thấy đều khác nhau
      Chẳng phải các Như Lai
      Bậc Đại Tiên có lỗi.
      Tất cả các thế giới
      Người đáng được giáo hóa
      Thấy được đức Như Lai
      Các Phật pháp như vậy.

      Bấy giờ, các Bồ Tát nói với Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi rằng: Phật tử ! Chúng tôi đã tự nói chỗ hiểu biết của mình rồi. Xin Ngài hãy dùng diệu biện tài, diễn nói hết thảy cảnh giới của Như Lai. Như thế nào là cảnh giới của Phật. Thế nào là nhân cảnh giới của Phật. Thế nào là độ cảnh giới của Phật. Thế nào là vào cảnh giới của Phật. Thế nào là trí cảnh giới của Phật. Thế nào là pháp cảnh giới của Phật. Thế nào là nói cảnh giới của Phật. Thế nào là biết cảnh giới của Phật. Thế nào là chứng cảnh giới của Phật. Thế nào hiện cảnh giới của Phật. Thế nào là sự rộng lớn cảnh giới của Phật ?
      Bấy giờ, Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi dùng kệ đáp rằng :
      Cảnh giới Như Lai sâu
      Lượng đồng như hư không
      Tất cả chúng sinh vào
      Mà thật chẳng chỗ vào.
      Cảnh giới Như Lai sâu
      Hết thảy nhân thắng diệu
      Ức kiếp thường diễn nói
      Cũng nói chẳng hết được.
      Tùy theo tâm trí huệ
      Khuyên tấn đều lợi ích
      Độ chúng sinh như vậy
      Là cảnh giới chư Phật.
      Thế gian các cõi nước
      Tất cả đều tùy vào
      Trí thân chẳng có sắc
      Họ chẳng thể thấy được.
      Chư Phật trí tự tại
      Ba đời chẳng chướng ngại
      Cảnh giới huệ như vậy
      Bình đẳng như hư không.
      Pháp giới chúng sinh giới
      Cứu kính chẳng khác biệt
      Tất cả đều biết rõ
      Đây là cảnh Như Lai.
      Trong tất cả thế gian
      Hết thảy các âm thanh
      Phật trí đều tùy rõ
      Cũng chẳng có phân biệt.
      Chẳng nghiệp chẳng phiền não
      Không vật không chỗ trụ
      Không chiếu không chỗ hành
      Bình đẳng hành thế gian.
      Tất cả tâm chúng sinh
      Khắp ở trong ba đời
      Như Lai nơi một niệm
      Tất cả đều thấu rõ.

      Bấy giờ, ở trong thế giới Ta Bà nầy, tất cả chúng sinh, hết thảy pháp khác biệt, nghiệp khác biệt, thế giới khác biệt, thân khác biệt, căn tánh khác biệt, thọ sinh khác biệt, quả trì giới khác biệt, quả phạm giới khác biệt, quả cõi nước khác biệt. Nhờ thần lực của Phật, thảy đều hiện rõ.
      Như vậy phương đông, trăm ngàn ức Na do tha, vô số, vô lượng, vô biên, vô đẳng, không thể tánh, không thể đếm, không thể nghĩ, không thể lường, không thể nói, tận pháp giới hư không giới, trong tất cả thế giới, hết thảy pháp chúng sinh khác nhau, cho đến quả cõi nước khác nhau, đều nhờ thần lực của Phật, hiển hiện rõ ràng. Phương nam, tây, bắc, bốn hướng trên dưới, cũng lại như thế.

No comments:

Post a Comment