Monday, July 3, 2017

Truyện dài kỳ: Xóm lạ (4)

Để được anh chở về mỗi ngày nên tôi đành để xe đạp ở nhà rồi nhờ thằng Mực đèo đi học. Thế là tôi còn tiết kiệm được cả tiền gửi xe mỗi tháng nữa, tôi nghĩ nên chia làm hai nửa, một nửa gọi là cảm ơn thằng Mực, nửa kia là thỉnh thoảng mời anh uống nước, hoặc tặng anh quà vào dịp lễ. Tôi nghĩ thế là vẹn cả đôi đường.
Phải cái sự đời có mấy khi được như ý muốn. Bỗng nhiên xuất hiện tin đồn thất thiệt. Ban đầu giang hồ đồn đoán là tôi với thằng Mực là một cặp, lúc đó tôi còn ôm bụng cười ngặt nghẽo, thằng nào mà hài hước vãi cả ra, chắc thằng nhỏ tính viết truyện ngôn tình ngược thân tâm. Nhưng về sau, tin đồn lại lan nhanh sang một chiều hướng kịch tính có phần câu like hơn: Tôi bắt cá hai tay. Lúc này thì tôi chẳng cười được nữa, thực tình tôi chẳng thèm để ý đến thằng Mực nó ra sao, nhưng mà người ấy thì nhất định cần quan tâm. Tôi vội vã hỏi anh nghĩ gì, anh chỉ cười bảo:
- Chỉ là ngồi sau xe thôi, có vấn đề gì đâu.
Ờ, lúc đó tôi thở phào vì nghĩ chỉ là ngồi sau xe thằng Mực đúng là chẳng có vấn đề gì cả, đã là người lớn thì quả nhiên vĩnh viễn là người lớn. Tôi yêu anh.
Dạo này bạo lực học đường nở ra khá rầm rộ, các cảnh đánh nhau xé áo đánh ghen chửi thề của các nam nữ sinh mà thấy gớm. Chẳng ngờ đời học sinh của tôi cũng có 15 giây bị dính dáng đến bạo lực. Hôm ấy, thằng Mực ở lại trường chơi bóng, anh thì có ca học tối không chở tôi về được.
Một nhóm năm gái bỗng đâu hầm hố xồ ra làm tôi suýt rớt miếng bánh bao trong mồm. Váy xoè váy đụp, áo cánh áo tơi, tóc ngắn tóc dài, bện, búi, túm, xanh đỏ tím vàng đủ cả, làm tôi còn tưởng mình đang diện kiến đội nhóm của thuỷ thủ mặt trăng. Một chị tóc ngắn xanh da trời đến chỉ thẳng vào mặt tôi:
- Con chó, mày là bồ của Minh hả?
Quả này thì đúng là tôi rớt cái miếng bánh trong mồm ra thật, xém nữa là phọt ra hỏi chị "ớ thằng Minh là thằng nào" may mà tôi phanh được không chị lại vả cho phọt luôn cả cơm ăn từ sáng thì hỏng.
Truyện này phải hồi cứu lại từ lúc hai cụ còn bận chửa hai đứa. Mẹ tôi vẫn luôn muốn đặt tên con là Minh cho nó thông minh nên xí trước từ hồi học cấp ba, mẹ tôi xí thì cứ xí thôi, chỉ là không ngờ hai mẹ lại chửa đẻ cùng thời điểm như thế. Cô Tuyết chẳng nói gì thế nhưng lúc đẻ thằng Mực, chú Sơn bố nó viết luôn vào tờ giấy khai sinh là Đường Huyền Minh, chả biết có phải hồi trẻ chú chơi Liên Minh Huyền Thoại không, chỉ là lúc biết chuyện, mẹ tôi tức chú lắm, mẹ còn không thèm giữ hình tượng mà xông vào đánh chú:
- Cậu biết thừa là tôi thích cái tên ấy, sao dám tranh của tôi? Hả, hả, hả.
Chú Sơn cũng chỉ là võ sĩ đai đen thôi mà, có gì đáng sợ đâu, chú cứ đứng đấy cho mẹ tôi đánh túi bụi, một lúc sau sợ mẹ tôi mệt nên chú để mẹ tôi đứng im còn chú xoay vòng vòng cho mẹ đánh khắp người. Lại một lúc sau thấy mẹ tôi thở hồng hộc không đánh đấm gì nữa, chú điềm nhiên bảo:
- Ơ xong rồi à, cậu chịu khó vận động tí cho dễ đẻ.
Ngày mẹ tôi lâm bồn cũng đến, bố tôi dịu dàng chiều vợ viết vào tờ giấy khai sinh là Diệp Ngọc Minh. Ờ chuyện là thế đấy, mẹ tôi ấm ức cũng phải chịu, ai bảo đẻ sau. Sau này nguôi ngoai rồi, thì lại cười hơ hớ ra như chả có chuyện gì, chú Sơn còn nhăn nhở chọc tôi:
- Thôi, hai vợ chồng cùng tên cũng được con ạ.
Nhưng mà chúng tôi chả bao giờ gọi nhau bằng cái tên tranh chấp ấy cả. Chỉ đơn giản là Đèn và Mực, đến nỗi tôi suýt nữa quên mất tên thằng đầu không óc đấy rồi. Chị tóc xanh thấy mặt tôi nghệt ra, mất kiên nhẫn định quát thêm câu nữa, bất ngờ tôi bỗng phá lên cười nắc nẻ:
- Chị, chị đang bảo thằng Mực đấy ạ? Nó tên là Mực mà, thằng đấy ngu lắm, chẳng ai thèm chơi, toàn lủi thủi một mình. Nó cạnh nhà em nên chẳng may đi cùng một đoạn.
Mặt chị tóc xanh, cùng đám bạn đi cũng bỗng nhiên dài thượt, rồi bỗng nhiên thỏ thẻ:
- Chị nào? Mặt cũng không già đến nỗi đấy đâu, tui kém anh Minh một tuổi mà.


No comments:

Post a Comment