KINH DIỆU PHÁP LIÊN HOA
Quyển 4
Phẩm thọ ký cho năm trăm vị
đệ tử thứ tám
Bấy giờ, Ngài Phú Lâu Na Di Ða La Ni Tử, từ đức Phật nghe
trí huệ phương tiện tùy nghi thuyết pháp, và nghe thọ ký quả Vô thượng chánh đẳng
chánh giác, cho các vị đệ tử lớn, lại nghe việc nhân duyên đời trước, và nghe chư
Phật có sức thần thông đại tự tại, được chưa từng có, tâm thanh tịnh hớn hở,
bèn từ chỗ ngồi đứng dậy, đến trước đức Phật, đầu mặt lễ dưới chân đức Phật, rồi
đứng qua một bên, chiêm ngưỡng dung nhan của đức Phật, mắt chẳng tạm rời mà
nghĩ như vầy : Ðức Thế Tôn rất kỳ đặc, làm những việc ít có, tùy thuận bao
nhiêu chủng tánh thế gian, dùng phương tiện tri kiến mà vì họ thuyết pháp, cứu
vớt chúng sinh ra khỏi những chỗ tham trước. Chúng con ở nơi công đức của Phật,
không lời lẽ nào mà nói cho hết được, chỉ có đức Phật Thế Tôn mới biết được
nguyện xưa trong thâm tâm của chúng con.
Bấy giờ, đức Phật bảo các vị Tỳ Kheo rằng ! Các ông có thấy
ông Phú Lâu Na Di Ða La Ni Tử đây chăng, ta thường khen ông ta là người thuyết
pháp giỏi bậc nhất, cũng thường khen ngợi ông ta tu đủ thứ công đức, tinh tấn
siêng năng hộ trì, trợ giúp tuyên dương pháp của ta, hay ở trong bốn chúng khai
thị giáo hóa, khiến cho mọi người được lợi ích vui mừng, giải thích đầy đủ
chánh pháp của Phật, khiến cho bậc đồng phạm hạnh được lợi ích rất lớn. Ngoài đức
Như Lai ra, chẳng có ai biện luận bằng ông Phú Lâu Na. Các ông chớ cho rằng,
ông Phú Lâu Na chỉ hộ trì tuyên dương pháp của ta thôi, mà trong quá khứ, nơi
chín mươi ức chư Phật, cũng hộ trì tuyên dương chánh pháp của chư Phật, trong
hàng người nói pháp, ông Phú Lâu Na cũng là bậc nhất, và nơi pháp không của các
đức Phật nói, thấu rõ thông đạt, đắc được bốn trí vô ngại, thường hay suy xét kỹ
lưỡng thanh tịnh thuyết pháp chẳng có nghi hoặc, đầy đủ sức thần thông của Bồ
Tát, tùy theo thọ mạng, thường tu phạm hạnh. Người ở đời thuở các đức Phật kia,
đều cho rằng ông thật là Thanh Văn, nhưng ông Phú Lâu Na dùng phương tiện đó, lợi
ích vô lượng trăm nghìn chúng sinh, và hóa độ số người nhiều vô lượng A tăng kỳ,
khiến cho họ trụ nơi quả vị Vô thượng chánh đẳng chánh giác. Vì tịnh cõi Phật,
mà thường làm Phật sự giáo hóa chúng sinh.
Các Tỳ Kheo ! Ông Phú Lâu Na ở nơi bảy đức Phật, cũng là
người thuyết pháp bậc nhất. Nay trong hàng đệ tử của ta, cũng là người thuyết
pháp bậc nhất. Nơi các đức Phật vị lai trong Hiền kiếp, cũng là người thuyết
pháp bậc nhất, đều hộ trì tuyên dương Phật pháp. Ðời vị lai, ông Phú Lâu Na
cũng hộ trì tuyên dương pháp của vô lượng vô biên các đức Phật, giáo hóa lợi
ích vô lượng chúng sinh, khiến cho họ trụ nơi quả vị Vô thượng chánh đẳng chánh
giác. Vì tịnh cõi Phật, nên thường siêng năng tinh tấn giáo hóa chúng sinh. Dần
dần đầy đủ đạo Bồ Tát, trải qua vô lượng A tăng kỳ kiếp, sẽ ở cõi này đắc được
Vô thượng chánh đẳng chánh giác, hiệu là Pháp Minh Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến
Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Ðiều Ngự Trượng Phu,
Thiên Nhân Sư, Phật, Thế Tôn. Ðức Phật đó, dùng ba ngàn đại thiên thế giới, nhiều
như số các sông Hằng làm một cõi Phật. Ðất bằng bảy báu, mặt đất bằng phẳng như
bàn tay, chẳng có núi gò khe suối rạch ngòi. Ðài quán bằng bảy báu đầy dẫy
trong đó. Cung điện của chư Thiên ở gần nơi hư không, trời người giao tiếp nhau
và thấy được nhau. Chẳng có các đường ác, cũng chẳng có các người nữ. Tất cả
chúng sinh đều hóa sinh ra, chẳng có dâm dục, được đại thần thông, thân phóng
quang minh, bay đi tự tại, chí niệm vững chắc, tinh tấn trí huệ, thảy đều màu
vàng thật, ba mươi hai tướng tự trang nghiêm. Chúng sinh trong cõi nước đó, thường
dùng hai thứ ăn uống, một là dùng niềm vui của pháp, thứ hai là dùng niềm vui của
thiền định. Có vô lượng A tăng kỳ ngàn vạn ức Na do tha các chúng Bồ Tát, được
đại thần thông, bốn trí vô ngại, khéo giáo hóa chúng sinh. Chúng hàng Thanh Văn
dù tính toán cũng không biết được số lượng, đều được đầy đủ sáu thần thông ba
minh và tám giải thoát. Cõi nước đức Phật đó, có vô lượng công đức trang nghiêm
thành tựu như thế, kiếp tên là Bảo Minh, cõi nước đó tên là Thiện Tịnh, tuổi thọ
của đức Phật đó, vô lượng A tăng kỳ kiếp, pháp lưu lại ở đời rất lâu. Sau khi đức
Phật diệt độ, tạo dựng tháp bằng bảy báu, đầy khắp cõi nước đó.
Bấy giờ, đức Thế Tôn muốn thuật lại nghĩa này, bèn nói
bài kệ rằng:
Các Tỳ Kheo lóng nghe
Ðạo của Phật tử hành
Vì khéo học phương tiện
Không thể nghĩ bàn được.
Biết chúng ưa pháp nhỏ
Mà sợ nơi trí lớn
Cho nên các Bồ Tát
Làm Thanh Văn Duyên Giác.
Dùng vô số phương tiện
Ðộ các loài chúng sinh
Tự nói là Thanh Văn
Cách Phật đạo rất xa.
Ðộ thoát vô lượng chúng
Thảy đều được thành tựu
Tuy tiểu thừa giải đãi
Dần sẽ khiến thành Phật.
Trong ẩn hạnh Bồ Tát
Ngoài hiện là Thanh Văn
Ít muốn nhàm sinh tử
Thật tự tịnh cõi Phật.
Thị hiện có ba độc
Lại hiện tướng tà kiến
Ðệ tử ta như thế
Phương tiện độ chúng sinh.
Nếu ta nói đầy đủ
Các thứ việc hóa hiện
Chúng sinh nghe như thế
Tâm bèn sinh nghi hoặc.
Nay Phú Lâu Na đây
Nơi ngàn ức Phật xưa
Siêng tu Bồ Tát đạo
Tuyên dương pháp chư Phật.
Vì cầu huệ vô thượng
Nên nơi chỗ chư Phật
Hiện ở trong đệ tử
Ða văn có trí huệ.
Thuyết pháp vô sở úy
Hay khiến chúng hoan hỉ
Chưa từng có mệt nhọc
Ðể trợ giúp Phật sự.
Ðã được đại thần thông
Ðủ bốn trí vô ngại
Biết các căn lợi độn
Thường nói pháp thanh tịnh.
Diễn xướng nghĩa như thế
Ðộ ngàn ức chúng sinh
Khiến trụ pháp đại thừa
Mà tự tịnh cõi Phật.
Vị lai cũng cúng dường
Vô lượng vô số Phật
Trợ giúp tuyên chánh pháp
Cũng tự tịnh cõi Phật.
Thường dùng các phương tiện
Thuyết pháp vô sở úy
Ðộ chúng không tính được
Thành tựu Nhất thiết trí.
Cúng dường các Như Lai
Hộ trì tạng pháp bảo
Sau đó được thành Phật
Hiệu là Phật Pháp Minh.
Nước đó tên Thiện Tịnh
Ðất đai bằng bảy báu
Kiếp tên là Bảo Minh
Chúng Bồ Tát rất nhiều.
Có đến vô lượng ức
Ðều có đại thần thông
Sức oai đức đầy đủ
Ðầy dẫy trong nước đó.
Thanh Văn cũng vô số
Ba minh tám giải thoát
Ðược bốn trí vô ngại
Dùng họ để làm Tăng.
Các chúng sinh nước đó
Ðều đã đoạn dâm dục
Chỉ biến hóa sinh ra
Thân đủ tướng trang nghiêm.
Ăn pháp hỉ thiền duyệt
Càng chẳng có nghĩ ăn
Chẳng có những người nữ
Cũng chẳng có đường ác.
Tỳ Kheo Phú Lâu Na
Công đức đều viên mãn
Sẽ được tịnh độ đó
Chúng hiền Thánh rất đông.
Vô lượng việc như thế
Nay ta chỉ lược nói.
Bấy giờ, một nghìn hai trăm vị A la hán tâm tự tại nghĩ
như vầy: Chúng ta vui mừng được chưa từng có. Nếu được đức Thế Tôn đều thọ ký,
như các vị đệ tử lớn, thì sung sướng lắm. Ðức Phật biết tâm suy nghĩ của các vị
đó, bèn nói với ngài Ma Ha Ca Diếp rằng: Một nghìn hai trăm vị A la hán này,
nay ta sẽ lần lược thọ ký quả vị Vô thượng chánh đẳng chánh giác. Ở trong chúng
đây, đệ tử lớn của ta, Tỳ Kheo Kiều Trần Như sẽ cúng dường sáu vạn hai nghìn ức
đức Phật, sau đó sẽ được thành Phật, hiệu là Phổ Minh Như Lai, ŨỨng Cúng, Chánh
Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Ðiều Ngự Trượng
Phu, Thiên Nhơn Sư, Phật, Thế Tôn. Năm trăm vị A la hán đó, Ưu Lầu Tần Loa Ca
Diếp, Già Gia Ca Diếp, Na Ðề Ca Diếp, Ca Lưu Ðà Di, Ưu Ðà Di, A Nậu Lâu Ðà, Ly
Bà Ða, Kiếp Tân Na, Bạc Câu La, Châu Ðà, Sa Già Ðà .v.v... đều sẽ được quả vị
Vô thượng chánh đẳng chánh giác, đều đồng một danh hiệu là Phổ Minh.
Bấy giờ, đức Thế Tôn muốn thuật lại nghĩa này, bèn nói
bài kệ rằng :
Tỳ Kheo Kiều Trần Như
Sẽ gặp vô lượng Phật
Qua A tăng kỳ kiếp
Mới thành Ðẳng chánh giác.
Thường phóng đại quang minh
Ðầy đủ các thần thông
Danh đồn khắp mười phương
Tất cả đều cung kính.
Thường nói đạo vô thượng
Nên hiệu là Phổ Minh
Cõi nước đó thanh tịnh
Bồ Tát đều dũng mãnh.
Ðều lên lầu các đẹp
Ðến các nước mười phương
Dùng đồ cúng vô thượng
Cúng dường các đức Phật.
Cúng dường như thế rồi
Trong tâm rất hoan hỉ
Chốc lát về bổn quốc
Có thần thông như thế.
Phật thọ sáu vạn kiếp
Chánh pháp trụ hơn thọ
Tượng pháp lại hơn chánh
Pháp diệt trời người lo.
Năm trăm Tỳ Kheo này
Lần lượt sẽ thành Phật
Ðồng hiệu là Phổ Minh
Lần lượt thọ ký nhau.
Sau khi ta diệt độ
Vị đó sẽ thành Phật
Thế gian Phật đó độ
Cũng như ta ngày nay.
Cõi nước đó nghiêm tịnh
Và các sức thần thông
Chúng Bồ Tát Thanh Văn
Chánh pháp và tượng pháp.
Kiếp thọ mạng bao nhiêu
Ðều đã nói ở trên
Ca Diếp ông đã biết
Năm trăm vị tự tại.
Ngoài các chúng Thanh Văn
Cũng sẽ lại như thế
Ai chẳng có ở đây
Ông nên vì họ nói.
Bấy giờ, năm trăm vị A La Hán ở trước đức Phật được thọ
ký rồi, vui mừng hớn hở, bèn từ chỗ ngồi đứng dậy, đến trước đức Phật, đảnh lễ
dưới chân đức Phật, hối lỗi tư trách rằng: Ðức Thế Tôn ! Chúng con thường nghĩ
như vầy: Tự cho rằng đã được diệt độ rốt ráo, nay mới biết là người chẳng có
trí huệ. Tại sao ? Vì chúng con đáng được trí huệ của đức Như Lai, mà tự cho rằng
trí nhỏ là đủ.
Ðức Thế Tôn ! Ví như có người nọ, đến nhà bạn thân say rượu
mà nằm, lúc đó bạn thân bận việc quan phải đi, bèn lấy hạt châu vô giá, buộc
vào trong áo của gã say rồi bỏ đi. Gã đó tỉnh dậy cũng chẳng biết, đi lang
thang đến nước khác, vì ăn mặc nên gắng sức mà tìm cầu rất là khốn khổ, được
chút ít bèn cho là đủ.
Thời gian sau, người bạn thân lại thấy gã kia bèn nói rằng
: Lạ thay anh này ! Sao lại vì ăn mặc mà đến nỗi này. Trước kia, ta muốn khiến
cho anh được an lạc, tha hồ thọ hưởng năm dục. Vào ngày tháng năm đó, ta lấy hạt
châu vô giá buộc vào trong áo của anh, mà đến bây giờ anh vẫn không biết, để phải
cực khổ lo buồn tìm cầu tự sống, rất là ngu si vậy. Nay ông có thể dùng hạt
châu báu đó, đổi lấy những đồ cần dùng, thì sẽ được như ý, chẳng còn thiếu thốn.
Phật cũng như thế, khi làm Bồ Tát thì giáo hóa chúng con, khiến cho phát tâm Nhất
thiết trí, mà chúng con bỏ quên không hay không biết. Tức được quả A la hán, mà
tự cho là đã diệt độ. Khổ nhọc sinh sống được ít cho là đủ. Nguyện Nhất thiết
trí vẫn còn chẳng mất.
Hôm nay đức Thế Tôn giác ngộ chúng con, bèn bảo rằng: Này
các Tỳ Kheo ! Chỗ các ông được chẳng phải rốt ráo diệt độ. Từ lâu, ta đã khiến
cho các ông trồng căn lành của Phật, dùng phương tiện nên thị hiện tướng Niết
Bàn, mà các ông cho rằng thật được diệt độ.
Ðức Thế Tôn ! Nay chúng con mới biết thật là Bồ Tát, được
thọ ký Vô thượng chánh đẳng chánh giác, nhờ nhân duyên đó, nên chúng con rất
vui mừng được chưa từng có.
Bấy giờ, Ngài A Nhã Kiều Trần Như muốn thuật lại nghĩa
này, bèn nói bài kệ rằng:
Chúng con nghe thọ ký
Tiếng an ổn vô thượng
Vui mừng chưa từng có
Lễ vô lượng trí Phật.
Nay ở trước Thế Tôn
Tự sám hối lỗi lầm
Nơi vô lượng Phật bảo
Ðược chút phần Niết Bàn.
Như kẻ ngu vô trí
Bèn tự cho là đủ.
Ví như gã bần cùng
Ði đến nhà bạn thân
Nhà đó rất giàu có
Bày đủ cỗ tiệc ngon.
Lấy châu báu vô giá
Buộc chặc vào trong áo
Yên lặng mà bỏ đi
Gã nằm chẳng hay biết.
Sau gã đó thức dậy
Lang thang đến nước khác
Cầu ăn mặc tự sống
Sinh sống rất khốn khổ.
Ðược ít cho là đủ
Càng không muốn đồ tốt
Chẳng biết ở trong áo
Có châu báu vô giá.
Bạn thân cho hạt châu
Sau gặp lại gã nghèo
Khổ thiết trách gã rồi
Chỉ cho chỗ buộc châu.
Gã nghèo thấy châu rồi
Trong tâm rất vui mừng
Giàu có các của cải
Tha hồ hưởng năm dục.
Chúng con cũng như thế
Thế Tôn từ thuở xưa
Thường giáo hóa chúng con
Khiến trồng nguyện vô thượng.
Vì chúng con vô trí
Chẳng biết cũng chẳng hay
Ðược ít phần Niết Bàn
Cho đủ chẳng cầu nữa.
Nay Phật giác ngộ con
Nói chẳng thật diệt độ
Ðược Phật trí vô thượng
Ðó mới là thật diệt.
Nay con nghe từ Phật
Thọ ký việc trang nghiêm
Và lần lược thọ ký
Khắp thân tâm vui mừng.
-----—–-----
KINH
DIỆU PHÁP LIÊN HOA
Phẩm thọ ký cho bậc hữu học
và vô học thứ chín
Bấy giờ, Ngài A nan, La Hầu La nghĩ như vầy: Chúng ta ai
nấy đều tự nghĩ rằng: Nếu được đức Phật thọ ký cho, thì chẳng sung sướng lắm
sao ! Bèn từ chỗ ngồi đứng dậy, đi đến trước đức Phật, đầu mặt lễ dưới chân đức
Phật, đều bạch Phật rằng: Ðức Thế Tôn ! Chúng con ở nơi đây cũng đáng có phần,
chỉ có đức Như Lai là chỗ nương tựa của chúng con, và chúng con là chỗ thấy biết
của hàng trời, người, A tu la. A Nan thường làm thị giả, hộ trì tạng pháp, La Hầu
La là con của đức Phật. Nếu được thấy đức Phật thọ ký quả vị Vô thượng chánh đẳng
chánh giác, thì nguyện cầu của chúng con đã đầy đủ, nguyện vọng của đại chúng
cũng viên mãn.
Bấy giờ, hai ngàn vị đệ tử Thanh Văn hữu học và vô học, đều
từ chỗ ngồi đứng dậy, hở áo vai bên phải, đến trước đức Phật, một lòng chắp tay
chiêm ngưỡng đức Thế Tôn, cũng như chỗ nguyện cầu của A Nan và La Hầu La, rồi đứng
qua một bên.
Bấy giờ, đức Phật bảo A Nan rằng: Ông ở đời vị lai sẽ
thành Phật, hiệu là Sơn Hải Tuệ Tự Tại Thông Vương Như Lai, ŨỨng Cúng, Chánh Biến
Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Ðiều Ngự Trượng
Phu, Thiên Nhân Sư, Phật, Thế Tôn. Sẽ cúng dường sáu mươi hai ức các đức Phật,
hộ trì tạng pháp, sau đó sẽ được quả vị Vô thượng chánh đẳng chánh giác. Giáo
hóa hai mươi ngàn vạn ức các vị Bồ Tát, nhiều như số cát sông Hằng, khiến cho
thành tựu Vô thượng chánh đẳng chánh giác. Nước đó tên là Thường Lập Thắng
Phan, cõi đó thanh tịnh, đất bằng lưu ly, kiếp tên là Diệu Âm Biến Mãn. Ðức Phật
đó, sống lâu vô lượng nghìn vạn ức A tăng kỳ kiếp. Nếu có người ở trong nghìn vạn
ức A tăng kỳ kiếp, tính toán cũng chẳng biết được. Chánh pháp lưu lại ở đời gấp
bội số thọ mạng. Tượng pháp lưu lại ở đời, lại gấp bội chánh pháp.
A Nan ! Ðức Phật Sơn Hải Tuệ Tự Tại Thông Vương đó, được
vô lượng nghìn vạn ức các đức Phật Như Lai, nhiều như số cát sông Hằng, trong
mười phương đều khen ngợi, tán thán công đức.
Bấy giờ, đức Thế Tôn muốn thuật lại nghĩa này, bèn nói
bài kệ rằng:
Nay
ta trong Tăng nói
A
Nan người trì pháp
Sẽ
cúng dường chư Phật
Sau
sẽ thành chánh giác.
Hiệu
là Phật Sơn Hải
Tuệ
Tự Tại Thông Vương
Cõi
nước đó thanh tịnh
Tên
Thường Lập Thắng Phan.
Giáo
hóa các Bồ Tát
Nhiều
như cát sông Hằng
Phật
có oai đức lớn
Danh
đồn khắp mười phương.
Sống
lâu vô số kiếp
Thương
xót độ chúng sinh
Chánh
pháp bội tuổi thọ
Tượng
pháp bội chánh pháp.
Vô số
các chúng sinh
Nhiều
như cát sông Hằng
Ở
trong Phật pháp đó
Trồng
nhân duyên Phật đạo.
Bấy
giờ, tám nghìn người mới phát tâm Bồ Tát ở trong chúng hội, đều nghĩ như vầy:
Chúng ta còn chưa nghe các vị đại Bồ Tát được thọ ký như thế. Có nhân duyên gì,
mà các hàng Thanh Văn được thọ ký như thế ?
Bấy
giờ, đức Thế Tôn biết tâm niệm của các vị Bồ Tát đó, bèn nói rằng: Các thiện
nam tử ! Ta và A Nan ở chỗ đức Phật Không Vương, cùng nhau phát tâm Vô thượng
chánh đẳng chánh giác. A Nan thường thích đa văn, ta thường siêng năng tinh tấn,
cho nên ta đã sớm thành Vô thượng chánh đẳng chánh giác, còn A Nan hộ trì pháp
của ta, cũng sẽ hộ trì tạng pháp của các đức Phật ở đời vị lai, giáo hóa thành
tựu các chúng Bồ Tát. Do bổn nguyện xưa như thế, nên hôm nay được thọ ký. A Nan
ở trước đức Phật được nghe đức Phật thọ ký, và cõi nước trang nghiêm, nguyện cầu
đã đầy đủ, trong tâm rất vui mừng được chưa từng có, lập tức, nghĩ nhớ lại tạng
pháp của vô lượng nghìn vạn ức các đức Phật trong quá khứ, thông đạt vô ngại,
như hôm nay đã nghe, cũng nhớ biết nguyện xưa.
Bấy
giờ, Ngài A Nan nói ra bài kệ rằng:
Thế
Tôn rất hi hữu
Khiến
con nhớ quá khứ
Vô
lượng các Phật pháp
Như
pháp nay đã nghe.
Nay
con chẳng còn nghi
An
trụ nơi Phật đạo
Phương
tiện làm thị giả
Hộ
trì các Phật pháp.
Bấy
giờ, đức Phật bảo La Hầu La : Ông ở đời vị lai sẽ thành Phật, hiệu là Ðạo Thất
Bảo Hoa Như Lai, ŨỨng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ Thế Gian
Giải, Vô Thượng Sĩ, Ðiều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhơn Sư, Phật, Thế Tôn. Sẽ cúng
dường các đức Phật Như Lai, nhiều như số hạt bụi của mười thế giới. Thường làm
trưởng tử của các đức Phật, giống như hôm nay vậy. Cõi nước của đức Phật Ðạo Thất
Bảo Hoa đó, rất trang nghiêm. Số kiếp tuổi thọ, giáo hóa đệ tử, chánh pháp tượng
pháp, cũng giống như Sơn Hải Tuệ Tự Tại Thông Vương Như Lai không khác, cũng
làm trưởng tử cho đức Phật đó, sau đó sẽ thành Vô thượng chánh đẳng chánh giác.
Bấy
giờ, đức Thế Tôn muốn thuật lại nghĩa này, bèn nói bài kệ rằng:
Khi
ta làm thái tử
La Hầu
làm trưởng tử
Nay
ta thành Phật đạo
Thọ
pháp làm pháp tử.
Ở
trong đời vị lai
Thấy
vô lượng đức Phật
Làm
trưởng tử chư Phật
Một
lòng cầu Phật đạo.
Mật
hạnh của La Hầu
Chỉ
ta mới biết được
Nay
làm trưởng tử ta
Thị
hiện các chúng sinh.
Vô
lượng ức nghìn vạn
Công
đức không thể lường
An
trụ nơi Phật pháp
Vì cầu
đạo vô thượng.
Bấy
giờ, đức Thế Tôn thấy bậc hữu học và vô học hai nghìn người, tâm ý nhu hòa,
thanh tịnh vắng lặng, một lòng nhìn đức Phật.
Ðức
Phật bảo Ngài A Nan: Ông có thấy bậc hữu học và vô học hai nghìn người đây
chăng ?
Dạ
con đã thấy.
Này
A Nan ! Những người đó, sẽ cúng dường các đức Phật Như Lai, nhiều như số hạt bụi
của năm mươi thế giới, cung kính tôn trọng, hộ trì tạng pháp, sau đó đồng thời
sẽ được thành Phật, trong cõi nước mười phương, đều đồng một danh hiệu là Bảo
Tướng Như Lai, ŨỨng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ Thế Gian Giải,
Vô Thượng Sĩ, Ðiều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhơn Sư, Phật, Thế Tôn. Tuổi thọ một
kiếp, cõi nước trang nghiêm, hàng Thanh Văn Bồ Tát, chánh pháp tượng pháp, thảy
đều đồng nhau.
Bấy
giờ, đức Thế Tôn muốn thuật lại nghĩa này, bèn nói bài kệ rằng:
Hai
nghìn Thanh Văn này
Nay ở
trước mặt ta
Thảy
đều được thọ ký
Vị
lai sẽ thành Phật.
Cúng
dường các đức Phật
Như
đã nói ở trên
Hộ
trì các tạng pháp
Sau
sẽ thành chánh giác.
Trong
cõi nước mười phương
Ðều đồng
một danh hiệu
Ðều
cùng ngồi đạo tràng
Chứng
đắc quả vô thượng.
Ðồng
hiệu là Bảo Tướng
Cõi
nước và đệ tử
Chánh
pháp với tượng pháp
Ðều
đồng chẳng khác biệt.
Ðều
dùng các thần thông
Ðộ
chúng sinh mười phương
Danh
đồn khắp hết thảy
Dần
dần vào Niết Bàn.
Bấy
giờ, bậc hữu học và vô học hai nghìn người nghe đức Phật thọ ký, đều vui mừng hớn
hở, bèn nói kệ rằng:
Thế
Tôn đèn huệ sáng
Chúng
con nghe thọ ký
Tâm
vui mừng tràn đầy
Như
được rưới cam lồ.
-----—–-----
KINH
DIỆU
PHÁP LIÊN HOA
Phẩm
pháp sư thứ mười
Bấy
giờ, đức Thế Tôn vì Bồ Tát Dược Vương, mà bảo tám vạn Ðại sĩ rằng: Dược Vương !
Ông thấy đó, trong đại chúng vô lượng chư Thiên, Long vương, Dạ xoa, Càn thát
bà, A tu la, Ca lâu la, Khẩn na la, Ma hầu la già, người, và chẳng phải người,
và hàng Tỳ Kheo, Tỳ Kheo ni, cư sĩ nam, cư sĩ nữ, kẻ cầu Thanh Văn, kẻ cầu Bích
Chi Phật, kẻ cầu Phật đạo, các loài như thế, đều ở trước Phật, nghe một câu, một
bài kệ Kinh Pháp Hoa, cho đến một niệm tùy hỉ, ta đều thọ ký cho họ, sẽ được quả
vị Vô thượng chánh đẳng chánh giác.
Ðức
Phật bảo Dược Vương ! Lại nữa, sau khi Như Lai diệt độ, nếu có người nào, dù chỉ
nghe được một câu, một bài kệ của Kinh Pháp Hoa, mà sinh một niệm tùy hỉ, thì
ta cũng thọ ký Vô thượng chánh đẳng chánh giác cho người đó. Nếu lại có người: Thọ
trì, đọc tụng, giải thích, diễn nói, biên chép, Kinh Diệu Pháp Liên Hoa, dù chỉ
một bài kệ, mà ở nơi kinh này, cung kính xem như Phật. Cúng dường các thứ hương
hoa, anh lạc, hương bột, hương xoa, hương đốt, lọng lụa, tràng phan, y phục, âm
nhạc, cho đến chắp tay cung kính.
Dược
Vương nên biết ! Những người đó, tức đã từng cúng dường mười vạn ức các đức Phật,
ở chỗ các đức Phật thành tựu nguyện lớn, vì thương xót chúng sinh, nên sinh vào
thế gian này.
Dược
Vương ! Nếu có người hỏi: Những chúng sinh nào ở đời vị lai sẽ được thành Phật
? Thì nên chỉ những người đó ở đời vị lai, tất sẽ được thành Phật. Tại sao ? Nếu
người thiện nam, người thiện nữ, thọ trì đọc tụng giải thích nói Kinh Pháp Hoa,
dù chỉ một câu, hoặc dùng các thứ: Hương hoa, anh lạc, hương bột, hương xoa,
hương đốt, lọng lụa, tràng phan, y phục, âm nhạc, để cúng dường kinh quyển, chắp
tay cung kính, thì người đó, là chỗ đáng chiêm ngưỡng tôn thờ của tất cả thế
gian, nên đem đồ cúng dường Như Lai, mà cúng dường cho người đó. Nên biết người
đó là đại Bồ Tát, thành tựu Vô thượng chánh đẳng chánh giác, thương xót chúng
sinh mà nguyện sinh vào thế gian này, để rộng nói phân biệt Kinh Diệu Pháp Liên
Hoa, hà huống là người hay thọ trì, và dùng các thứ cúng dường.
Dược
vương ! Nên biết người đó, tự xả bỏ nghiệp báo thanh tịnh, sau khi ta diệt độ,
vì thương xót chúng sinh, mà sinh vào đời ác, để rộng nói kinh này. Sau khi ta
diệt độ, nếu người thiện nam, người thiện nữ, hay riêng vì một người nói Kinh
Pháp Hoa, cho dù một câu, nên biết người đó, là sứ giả của Như Lai, được Như
Lai sai khiến, làm việc của Như Lai, hà huống ở trong đại chúng rộng vì người
nói.
Dược
Vương ! Nếu có kẻ ác dùng tâm bất thiện, ở trong một kiếp hiện thân ở trước Phật,
thường hủy báng mắng chưởi Phật, tội của người đó còn nhẹ. Nếu có người, dùng lời
ác hủy báng mắng chưởi người tại gia, hoặc xuất gia, đọc tụng Kinh Pháp Hoa,
thì tội đó nặng hơn.
Dược
Vương ! Nếu có người hay trì tụng Kinh Pháp Hoa, thì nên biết người đó, dùng sự
trang nghiêm của Phật, mà tự trang nghiêm cho mình, tức được mang vác trên vai
của Như Lai, người đó đến đâu, đều nên hướng người đó làm lễ. Một lòng chắp
tay, cung kính cúng dường tôn trọng khen ngợi, dùng hương hoa, anh lạc, hương bột,
hương xoa, hương đốt, lọng lụa, tràng phan, y phục, cỗ tiệc, tấu các âm nhạc,
đem đồ tối thượng trong thế gian, để cúng dường người đó. Nên dùng hoa báu cõi
trời rải lên thân người đó, vì người đó là báu tụ trên trời, nên cúng dường như
thế. Tại sao ? Vì người đó ưa thích thuyết pháp, khiến cho người nghe trong chốc
lát, liền được rốt ráo Vô thượng chánh đẳng chánh giác.
Bấy
giờ, đức Thế Tôn muốn thuật lại nghĩa này, bèn nói bài kệ rằng:
Nếu
muốn trụ Phật đạo
Thành
tựu trí tự nhiên
Luôn
siêng năng cúng dường
Người
thọ trì Pháp Hoa.
Có
người muốn mau được
Nhất
thiết chủng trí huệ
Nên
thọ trì kinh này
Và
cúng dường người trì.
Nếu
có người thọ trì
Kinh
Diệu Pháp Liên Hoa
Đó
là sứ của Phật
Thương
xót các chúng sinh.
Những
người hay thọ trì
Kinh
Diệu Pháp Liên Hoa
Xả bỏ
cõi thanh tịnh
Thương
chúng sinh vào đời.
Nên
biết người như thế
Chỗ
muốn sinh tự tại
Ở
trong đời ác này
Rộng
nói pháp vô thượng.
Nên
dùng hương hoa trời
Và y
báu cõi trời
Diệu
báu tụ trên trời
Cúng
dường người thuyết pháp.
Ðời
ác sau ta diệt
Người
hay trì kinh này
Nên
chắp tay kính lễ
Như
cúng dường Thế Tôn.
Bày tiệc
ngon thượng hạng
Và
các thứ y phục
Cúng
dường Phật tử đó
Mong
được chốc lát nghe.
Nếu
người ở đời sau
Hay
thọ trì kinh này
Ta
phái họ trong đời
Làm
việc của Như Lai.
Nếu ở
trong một kiếp
Thường
ôm lòng bất thiện
Nổi
giận mà mắng Phật
Mắc
vô lượng tội nặng.
Nếu
có người trì tụng
Kinh
Diệu Pháp Liên Hoa
Chốc
lát dùng lời mắng
Tội
này lại hơn kia.
Có
người cầu Phật đạo
Mà ở
trong một kiếp
Chắp
tay ở trước ta
Dùng
vô số kệ khen.
Do
vì khen ngợi Phật
Ðược
vô lượng công đức
Khen
tốt người trì kinh
Phước
này lại hơn kia.
Trong
tám vạn ức kiếp
Dùng
sắc thanh diệu nhất
Cùng
với hương vị xúc
Cúng
dường người trì kinh.
Cúng
dường như thế rồi
Nếu
chốc lát được nghe
Thì
nên tự vui mừng
Nay
ta được lợi lớn.
Dược
Vương ! Nay bảo ông
Các
kinh của ta nói
Mà ở
trong các kinh
Pháp
Hoa là bậc nhất.
Bấy
giờ, đức Phật lại bảo đại Bồ Tát Dược Vương rằng: Kinh điển của ta nói vô lượng
ngàn vạn ức, đã nói nay nói và sẽ nói, mà ở trong các kinh đó, thì Kinh Pháp
Hoa khó tin khó hiểu nhất.
Dược
Vương ! Kinh này là tạng bí yếu của chư Phật, không thể phân chia vọng trao cho
người, là kinh được các đức Phật giữ gìn bảo hộ. Từ xưa đến nay chưa từng bày
nói, mà kinh này lúc Như Lai còn hiện tại, đã có nhiều kẻ oán ghét, huống chi
sau khi Như Lai diệt độ.
Dược
Vương nên biết ! Sau khi Như Lai diệt độ, ai hay biên chép thọ trì đọc tụng
cúng dường, vì người khác nói bộ kinh này, thì được đức Như Lai lấy y trùm cho,
lại được các đức Phật ở phương khác hộ niệm cho, người đó có sức tin lớn và sức
chí nguyện, các sức căn lành. Nên biết người đó, cùng với đức Như Lai ở chung,
được đức Như Lai lấy tay rờ đầu người đó.
Dược
Vương ! Bất cứ nơi chốn nào, hoặc có người nói, đọc tụng, biên chép, hoặc có
quyển kinh này ở đó, thì nên xây dựng tháp bảy báu cho thật cao rộng trang
nghiêm, không cần an trí xá lợi nữa. Tại sao ? Vì trong đó đã có toàn thân của
Như Lai. Tháp đó nên dùng tất cả các hoa, hương, anh lạc, lọng lụa, tràng phan,
âm nhạc, ca xướng, cúng dường, cung kính, tôn trọng, khen ngợi. Nếu có ai thấy
được tháp này, mà lễ bái cúng dường, thì nên biết những người đó, đều gần Vô
thượng chánh đẳng chánh giác.
Dược
Vương ! Có nhiều người tại gia, hoặc xuất gia, thực hành Bồ Tát đạo, nếu không
thể thấy nghe được người đọc tụng biên chép thọ trì cúng dường Kinh Pháp Hoa
này, thì nên biết người đó, chưa khéo hành Bồ Tát đạo. Nếu có người nghe kinh
điển này, thì mới khéo thực hành Bồ Tát đạo. Nếu có chúng sinh cầu Phật đạo, nếu
thấy hoặc nghe được Kinh Pháp Hoa này, người đó nghe rồi, tin hiểu thọ trì, nên
biết người đó, gần quả vị Vô thượng chánh đẳng chánh giác.
Dược
Vương ! Ví như có người khát nước, ở nơi vùng cao nguyên đào khoét tìm nước, thấy
đất còn khô, biết nước còn xa, cố gắng đào không ngừng, bèn thấy đất ướt, dần dần
đến bùn, tâm người đó biết chắc sắp tới nước. Bồ Tát cũng lại như thế, nếu chưa
nghe chưa hiểu, chưa thể tu tập Kinh Pháp Hoa này, thì cách quả vị Vô thượng
chánh đẳng chánh giác còn xa. Nếu được nghe hiểu suy nghĩ tu tập, thì biết được
gần quả vị Vô thượng chánh đẳng chánh giác. Tại sao ? Vì tất cả Bồ Tát chứng Vô
thượng chánh đẳng chánh giác, đều thuộc nơi kinh này. Kinh này khai mở môn
phương tiện, mở bày tướng chân thật. Tạng Kinh Pháp Hoa này sâu xa vững chắc,
chẳng ai đến được. Nay Phật vì giáo hóa thành tựu Bồ Tát mà mở bày.
Dược
Vương ! Nếu có Bồ Tát nghe Kinh Pháp Hoa này, mà kinh hãi hoài nghi sợ sệt, thì
nên biết người đó là Bồ Tát mới phát tâm. Nếu hàng Thanh Văn nghe kinh này, mà
kinh hãi hoài nghi sợ sệt, thì nên biết người đó là kẻ tăng thượng mạn.
Dược
Vương ! Nếu có người thiện nam, người nữ nào, sau khi Như Lai diệt độ, muốn vì
bốn chúng nói Kinh Pháp Hoa này, thì người thiện nam, thiện nữ đó, phải vào nhà
Như Lai, mặc y Như Lai, ngồi tòa Như Lai, rồi mới nên vì bốn chúng rộng nói
kinh này. Nhà Như Lai là có tâm đại từ bi đối với tất cả chúng sinh. Y Như Lai
là tâm nhu hòa nhẫn nhục. Tòa Như Lai là tất cả các pháp không. An trụ ở trong
đó, rồi sau đó dùng tâm không giải đãi, mà vì các Bồ Tát và bốn chúng, rộng nói
Kinh Pháp Hoa này.
Dược
Vương ! Ta ở nơi nước khác, sai người biến hóa đến để nghe pháp, và cũng sai Tỳ
Kheo, Tỳ Kheo ni, cư sĩ nam, cư sĩ nữ, đến nghe người đó nói pháp. Những người
biến hóa đó, nghe pháp tin nhận, tùy thuận chẳng nghịch. Nếu người nói pháp ở
chỗ vắng vẻ, thì ta rộng sai trời, rồng, quỷ thần, Càn thát bà, A tu la, đến để
nghe nói pháp. Tuy ta ở nước khác, nhưng luôn luôn khiến cho người nói pháp, được
thấy thân ta. Nếu ở nơi kinh này, quên mất câu kinh văn, thì ta sẽ vì người đó
nói, khiến cho được đầy đủ.
Bấy
giờ, đức Thế Tôn muốn thuật lại nghĩa này, bèn nói bài kệ rằng:
Muốn
lìa sự giải đãi
Hãy
nên nghe kinh này
Kinh
rất khó được nghe
Tin
nhận được cũng khó.
Như
người khát tìm nước
Ðào
khoét nơi cao nguyên
Do
thấy đất còn khô
Biết
rằng nước còn xa
Dần
thấy đất bùn ướt
Biết
chắc chắn gần nước.
Dược
Vương ông nên biết !
Tất
cả những người đó
Không
nghe Kinh Pháp Hoa
Cách
trí Phật rất xa.
Nếu
nghe sâu kinh này
Chắc
rõ pháp Thanh Văn
Là
vua trong các kinh
Nghe
rồi suy gẫm kỹ.
Nên
biết những người đó
Gần
kề trí huệ Phật.
Nếu
người nói kinh này
Nên
vào nhà Như Lai
Mặc
y của Như Lai
Ngồi
tòa của Như Lai.
Trong
chúng chẳng sợ sệt
Rộng
vì phân biệt nói
Ðại
từ bi làm nhà
Y
nhu hòa nhẫn nhục.
Các
pháp không làm tòa
Nơi
đó vì nói pháp
Nếu
khi nói kinh này
Có
người ác khẩu mắng.
Như
đao gậy gói đá
Vì
nhớ Phật nên nhẫn.
Ta
ngàn vạn ức cõi
Hiện
thân tịnh kiên cố
Nơi
vô lượng ức kiếp
Vì
chúng sinh nói pháp.
Nếu
sau ta diệt độ
Người
nói được kinh này
Ta
sai hóa bốn chúng
Tỳ
Kheo Tỳ Kheo ni.
Và
cư sĩ nam nữ
Cúng
dường pháp sư đó
Dẫn
đạo các chúng sinh
Tập
hợp khiến nghe pháp.
Nếu
có kẻ ác hại
Dùng
đao gậy ngói đá
Thì
ta sai hóa nhân
Ðể bảo
hộ người đó.
Nếu
người đó nói pháp
Một
mình nơi chỗ vắng
Vắng
vẻ chẳng người nghe
Ðọc
tụng kinh điển này.
Bấy
giờ ta sẽ hiện
Thân
thanh tịnh quang minh
Nếu
quên mất chương câu
Vì
nói khiến thông lợi.
Nếu
người đủ đức hạnh
Hoặc
vì bốn chúng nói
Nơi
vắng đọc tụng kinh
Ðều
được thấy thân ta.
Nếu
người nơi chỗ vắng
Ta
sai trời long vương
Dạ
xoa quỷ thần thảy
Ðể
làm chúng nghe pháp.
Người
đó thích nói pháp
Phân
biệt chẳng quái ngại
Vì
chư Phật hộ niệm
Hay
khiến đại chúng vui.
Nếu
gần gũi pháp sư
Mau
được Bồ Tát đạo
Tùy
thuận thầy đó học
Ðược
thấy Hằng sa Phật.
-----—–-----
KINH
DIỆU
PHÁP LIÊN HOA
Phẩm
thấy bảo tháp
thứ
mười một
Bấy
giờ, ở trước đức Phật, có tháp bảy báu cao năm trăm do tuần, bề ngang rộng hai
trăm năm mươi do tuần, từ dưới đất vọt lên, trụ ở trong hư không, đủ thứ các
báu vật nghiêm sức rất trang nghiêm. Có năm ngàn lan can, ngàn vạn phòng ốc, vô
số tràng phan, dùng để nghiêm sức, chuỗi báu rũ xuống, hàng vạn ức linh báu
treo trên tháp, bốn mặt đều tỏa ra hương thơm đa ma la bạt chiên đàn, xông khắp
thế giới. Các phan lọng đều dùng: Vàng, bạc, lưu ly, xa cừ, mã não, trân châu,
mai khôi, bảy báu, hợp lại tạo thành, cao đến cung trời Tứ Thiên Vương. Trời
Ðao Lợi mưa xuống hoa trời mạn đà la, để cúng dường bảo tháp. Ngoài ra, các trời,
rồng, Dạ xoa, Càn thát bà, A tu la, Ca lâu la, Khẩn na la, Ma hầu la già, người,
chẳng phải người, cả thảy ngàn vạn ức chúng, đều đem tất cả hoa, hương, anh lạc,
phan lọng, âm nhạc, cúng dường bảo tháp, cung kính tôn trọng khen ngợi.
Bấy
giờ, trong bảo tháp vang ra âm thanh lớn khen rằng: Lành thay, lành thay !
Thích Ca Mâu Ni Thế Tôn, hay dùng đại trí huệ bình đẳng, để giáo hóa pháp của Bồ
Tát, được Phật hộ niệm Kinh Diệu Pháp Liên Hoa, mà vì đại chúng nói. Như thế,
như thế ! Thích Ca Mâu Ni Thế Tôn, như lời của Ngài nói, đều là chân thật.
Bấy
giờ, bốn chúng đều thấy bảo tháp lớn trụ ở trong hư không, lại nghe trong tháp
vang ra âm thanh, thảy đều được pháp hỉ, lạ chưa từng có, từ chỗ ngồi đứng dậy,
cung kính chắp tay, rồi đứng về một bên.
Bấy
giờ, có đại Bồ Tát tên là Đại Nhạo Thuyết, biết được chỗ nghi ngờ ở trong tâm của
tất cả thế gian trời người A tu la, bèn bạch đức Phật rằng: Ðức Thế Tôn ! Vì
nhân duyên gì, mà có bảo tháp này từ dưới đất vọt lên, và ở trong đó lại phát
ra âm thanh ?
Bấy
giờ, đức Phật bảo Bồ Tát Đại Nhạo Thuyết ! Trong bảo tháp này có toàn thân của
Như Lai, thuở quá khứ về phương đông, qua vô lượng ngàn vạn ức A tăng kỳ thế giới,
có cõi nước tên là Bảo Tịnh. Trong cõi nước đó, có đức Phật hiệu là Ða Bảo. Ðức
Phật đó, khi hành Bồ Tát đạo, có phát thệ nguyện lớn rằng: Nếu ta thành Phật,
sau khi diệt độ, trong cõi nước mười phương, nơi nào có nói Kinh Pháp Hoa, thì
tháp miếu của ta vì nghe kinh này, mà vọt lên hiện ra ở trước, để làm chứng
minh, khen ngợi nói: Lành thay !
Đức
Phật đó thành đạo rồi, khi diệt độ, ở trong đại chúng trời người, bảo các Tỳ
Kheo rằng: Sau khi ta diệt độ, ai muốn cúng dường toàn thân của ta, thì nên xây
một ngôi tháp lớn. Phật sẽ dùng thần thông nguyện lực, khắp nơi trong mười
phương thế giới, nếu chỗ nào có nói Kinh Pháp Hoa, thì bảo tháp đó đều vọt lên ở
trước. Toàn thân ở trong bảo tháp khen ngợi nói: Lành thay, lành thay !
Đại
Nhạo Thuyết ! Nay tháp của đức Ða Bảo Như Lai, vì nghe nói Kinh Pháp Hoa, nên từ
dưới đất vọt lên, khen ngợi nói: Lành thay, lành thay !
Bấy
giờ, Bồ Tát Ðại Nhạo Thuyết nhờ thần lực của Như Lai, nên bạch đức Phật rằng: Ðức
Thế Tôn ! Chúng con xin muốn được thấy thân của đức Phật đó.
Ðức
Phật bảo đại Bồ Tát Ðại Nhạo Thuyết: Ðức Phật Ða Bảo đó, có nguyện sâu nặng rằng:
Nếu bảo tháp của ta, vì nghe Kinh Pháp Hoa, mà hiện ra ở trước các đức Phật. Nếu
có bốn chúng muốn thấy thân của ta, thì đức Phật đó, phân thân các đức Phật
thuyết pháp trong mười phương thế giới, phải tụ hết lại một chỗ, sau đó thân của
ta mới xuất hiện vậy.
Ðại
Nhạo Thuyết ! Phân thân các đức Phật của ta, đang thuyết pháp trong mười phương
thế giới, nay sẽ tụ lại hết.
Ðại
Nhạo Thuyết bạch đức Phật rằng: Ðức Thế Tôn ! Chúng con cũng muốn thấy phân
thân các đức Phật của đức Thế Tôn, để lễ lạy cúng dường.
Bấy
giờ, đức Phật phóng luồng hào quang trắng chiếu phương đông, năm trăm vạn ức Na
do tha Hằng hà sa cõi nước chư Phật, các cõi nước đó, đều dùng pha lê làm đất,
cây báu, y báu, dùng để trang nghiêm. Có vô số ngàn vạn ức Bồ Tát đầy khắp
trong cõi nước đó, màng báu lưới báu giăng che khắp ở phía trên. Các đức Phật
cõi nước đó, dùng âm thanh lớn vi diệu để nói các pháp, và thấy vô lượng ngàn vạn
ức Bồ Tát, đầy khắp các cõi nước, vì chúng sinh mà nói pháp.
Phương
nam tây bắc tứ duy thượng hạ, chỗ nào tướng hào quang trắng chiếu đến, cũng lại
như thế.
Bấy
giờ, mười phương chư Phật đều nói với chúng Bồ Tát rằng: Thiện nam tử ! Hôm nay
ta đến thế giới Ta Bà, chỗ của đức Phật Thích Ca Mâu Ni, và cúng dường bảo tháp
của đức Ða Bảo Như Lai.
Bấy
giờ, thế giới Ta Bà lập tức biến thành thanh tịnh, đất bằng lưu ly, cây báu
trang nghiêm, dây bằng vàng giăng bày tám ngã đường, chẳng có các tụ lạc thôn
xóm, thành ấp biển cả sông ngòi núi rừng ao đầm. Ðốt hương báu lớn, dùng hoa mạn
đà la rải khắp trên mặt đất, lại dùng lưới báu và màn lụa giăng che, phía trên
treo các linh báu, chỉ vang ra ở trong chúng hội, dời các trời người để ở cõi
khác.
Bấy
giờ, các đức Phật, mỗi vị đều đem theo một vị đại Bồ Tát, dùng làm thị giả, đến
thế giới Ta Bà, đều đến dưới cây báu. Mỗi cây báu cao năm trăm do tuần, cành lá
hoa quả thứ lớp trang nghiêm. Dưới các cây báu, đều có toà sư tử cao năm do tuần,
cũng dùng các thứ báu để nghiêm sức.
Bấy
giờ, các đức Phật đều ngồi kiết già trên tòa sư tử đó, triển chuyển như thế đầy
khắp ba ngàn đại thiên thế giới, mà phân thân của đức Phật Thích Ca Mâu Ni
trong một phương, vẫn còn chưa hết.
Bấy
giờ, đức Phật Thích Ca vì muốn dung chứa hết thảy phân thân các hóa Phật, nên
tám phương kia, mỗi phương đều biến ra hai trăm vạn ức Na do tha cõi nước, thảy
đều thanh tịnh, chẳng có địa ngục ngã quỷ súc sinh và A tu la, lại dời các trời
người để ở cõi khác. Những cõi nước biến hóa ra, cũng dùng lưu ly làm đất, cây
báu trang nghiêm. Cây cao năm trăm do tuần, cành lá hoa quả, thứ lớp trang
nghiêm, dưới cây đều có tòa báu sư tử, cao năm do tuần, đủ các thứ báu dùng làm
nghiêm sức. Cũng không có biển cả sông ngòi, và núi Mục chân lân đà, núi Ðại mục
chân lân đà, núi Thiết vi, núi Ðại thiết vi, núi Tu di, các núi chúa .v.v... thảy
đều làm một cõi nước Phật, đất báu bằng phẳng, các báu xen nhau làm màn giăng
che khắp ở phía trên, lại treo các phan lọng, đốt hương báu lớn. Các hoa báu
cõi trời rải khắp trên mặt đất. Ðức Phật Thích Ca Mâu Ni vì các đức Phật phân
thân có chỗ ngồi, nên tám phương kia, mỗi phương lại biến ra hai trăm vạn ức Na
do tha cõi nước, thảy đều khiến cho thanh tịnh, chẳng có địa ngục ngạ quỷ súc
sinh và A tu la. Lại dời các trời người để ở cõi khác. Những cõi nước biến hóa
ra, cũng dùng lưu ly làm đất, cây báu trang nghiêm. Cây cao năm trăm do tuần,
cành lá hoa quả thứ lớp trang nghiêm. Dưới cây đều có tòa báu sư tử, cao năm do
tuần, cũng dùng các thứ báu nghiêm sức tốt đẹp. Cũng không có biển cả sông
ngòi, và núi Mục chân lân đà, núi Ðại mục chân lân đà, núi Thiết vi, núi Ðại
thiết vi, núi Tu di, các núi chúa thảy, thông làm một cõi Phật. Ðất báu bằng phẳng,
các thứ báu xen nhau làm thành màn, giăng che phủ khắp ở phía trên, lại treo
các phan lọng, đốt hương báu lớn, các thứ hoa báu cõi trời rải đầy khắp mặt đất.
Bấy
giờ, các đức Phật phân thân của Phật Thích Ca Mâu Ni ở phương đông, trong trăm
vạn ức Na do tha cõi nước, mỗi vị đang thuyết pháp ở cõi đó, đều tụ tập lại.
Như thế lần lược các đức Phật trong mười phương, cũng đều tụ tập lại ngồi ở tại
tám phương.
Bấy
giờ, tại mỗi phương đều có bốn trăm vạn ức Na do tha cõi nước, các đức Phật Như
Lai đều đầy khắp trong đó.
Bấy
giờ, các đức Phật đều ngồi trên tòa sư tử dưới cây báu, rồi sai thị giả đến
thưa hỏi đức Phật Thích Ca, và đều đưa cho một bó hoa báu, mà dặn dò rằng: Thiện
nam tử ! Ngươi hãy đến núi Kỳ Xà Quật, chỗ của Phật Thích Ca Mâu Ni, theo như lời
của ta nói rằng: Ðức Thế Tôn ít bệnh, ít khổ não, sức khỏe an vui chăng ! Các
chúng Bồ Tát Thanh Văn đều an ổn chăng ! Dùng hoa báu này rải lên cúng dường đức
Phật, rồi bạch rằng: Ðức Phật đó cũng muốn mở bảo tháp này, các đức Phật sai sứ
đến cũng lại như thế.
Bấy
giờ, đức Phật Thích Ca Mâu Ni thấy tất cả chư Phật phân thân, đều đã tụ lại, đều
ngồi trên tòa sư tử, đều nghe các đức Phật cùng muốn mở bảo tháp. Bèn từ tòa đứng
dậy, trụ ở trong hư không, tất cả bốn chúng đều đứng dậy, chắp tay một lòng
nhìn Phật.
Bấy
giờ, đức Phật Thích Ca Mâu Ni dùng tay phải, mở cửa tháp bảy báu vang ra âm
thanh lớn, như tháo chốt mở cửa thành lớn.
Bấy
giờ, tất cả đại chúng trong pháp hội, đều thấy đức Ða Bảo Như Lai, ngồi trên
tòa sư tử trong bảo tháp, toàn thân không tán hoại, như nhập thiền định. Lại
nghe đức Ða Bảo Như Lai nói: Lành thay, lành thay ! Phật Thích Ca Mâu Ni, xin
hãy mau nói Kinh Pháp Hoa, ta vì nghe kinh này mà đến đây.
Bấy
giờ, bốn chúng thấy Phật đã diệt độ trong quá khứ, vô lượng ngàn vạn ức kiếp
nói lời như thế, khen chưa từng có. Ðại chúng đều đem hoa báu cõi trời, tụ lại
rải lên trên đức Phật Ða Bảo, và Phật Thích Ca Mâu Ni.
Bấy
giờ, đức Phật Ða Bảo ở trong bảo tháp, chia nửa tòa ngồi cho đức Phật Thích Ca
Mâu Ni mà nói rằng: Phật Thích Ca Mâu Ni, hãy lên ngồi trên tòa này. Tức thời,
Phật Thích Ca Mâu Ni vào trong bảo tháp đó, ngồi kiết già trên nửa tòa đó.
Bấy
giờ, đại chúng thấy hai đức Như Lai ngồi kiết già trên tòa sư tử trong tháp bảy
báu, ai nấy đều nghĩ: Ðức Phật ngồi quá cao xa, xin nguyện đức Như Lai dùng sức
thần thông, khiến cho tất cả chúng con đều đến trong hư không.
Tức
thời, đức Phật Thích Ca Mâu Ni dùng sức thần thông, tiếp các đại chúng đều đến
trong hư không, dùng âm thanh lớn bảo khắp bốn chúng: Ai có thể ở cõi Ta Bà
này, mà rộng nói Kinh Diệu Pháp Liên Hoa, thì nay chính là phải thời. Như Lai
chẳng bao lâu nữa sẽ vào Niết Bàn, Phật muốn đem Kinh Diệu Pháp Liên Hoa này,
phó chúc cho mọi người.
Bấy
giờ, đức Thế Tôn muốn thuật lại nghĩa này, bèn nói bài kệ rằng:
Thánh
chúa Thế Tôn
Tuy
diệt độ lâu
Ở
trong bảo tháp
Còn
vì pháp đến.
Các
ngươi thế nào
Chẳng
siêng vì pháp !
Phật
đó diệt độ
Vô
lượng số kiếp
Khắp
nơi nghe pháp
Vì
khó được gặp.
Nguyện
xưa Phật đó
Sau
khi ta diệt
Đến
khắp mọi nơi
Thường
vì nghe pháp.
Ta lại
phân thân
Vô
lượng chư Phật
Như
cát sông Hằng
Đến
muốn nghe pháp.
Và
thấy Đa Bảo
Như
Lai diệt độ
Đều
bỏ cõi nước
Và
chúng đệ tử.
Trời
người rồng thần
Các
sự cúng dường
Khiến
pháp trụ lâu
Nên
đến nơi này.
Vì
chư Phật ngồi
Mà
dùng thần thông
Dời
vô lượng chúng
Khiến
nước thanh tịnh.
Mỗi
mỗi vị Phật
Đến
dưới cây báu
Như
đất thanh tịnh
Hoa
sen trang nghiêm.
Phật
ngồi ở trên
Tòa
báu sư tử
Dưới
các cây báu
Quang
minh nghiêm sức.
Như
trong đêm tối
Ðốt
đuốt lửa lớn.
Thân
tỏa hương thơm
Khắp
mười phương cõi.
Chúng
sinh ngửi được
Thảy
đều vui mừng
Ví
như gió lớn
Thổi
nhánh cây nhỏ.
Do
phương tiện đó
Khiến
pháp trụ lâu.
Bảo
các đại chúng:
Ta
diệt độ rồi.
Ai
hay thọ trì
Ðọc
nói kinh này
Nay ở
trước Phật
Tự
phát thệ nguyện.
Phật
Ða Bảo đó
Tuy
diệt độ lâu.
Nhờ
thệ nguyện lớn
Mà
sư tử hống
Ða Bảo
Như Lai
Cùng
với thân ta.
Tụ tập
hóa Phật
Sẽ
biết ý đó.
Các
Phật tử thảy
Ai
hay hộ pháp.
Nên
phát nguyện lớn
Khiến
pháp trụ lâu
Có
người hộ trì
Kinh
Pháp Hoa này.
Tức
là cúng dường
Ta
và Đa Bảo.
Phật
Ða Bảo đó
Trụ
trong bảo tháp.
Thường
du mười phương
Ðể
vì kinh này
Cũng
lại cúng dường
Các
hóa Phật đến.
Trang
nghiêm quang sức
Tất
cả thế giới
Nếu
nói kinh này
Tức
là thấy ta.
Ða Bảo
Như Lai
Và
các hóa Phật.
Các
thiện nam tử !
Hãy
suy nghĩ kỹ.
Ðây
là việc khó
Nên
phát nguyện lớn
Các
kinh điển khác
Số
như Hằng sa.
Tuy
nói rất nhiều
Chưa
phải là khó.
Nếu cầm Tu Di
Ném qua phương khác.
Vô số cõi Phật
Cũng chưa phải khó
Nếu dùng chân tay
Ðộng cõi đại thiên.
Ném xa cõi khác
Cũng chưa phải khó.
Nếu đứng trên trời
Vì chúng diễn nói.
Vô lượng kinh khác
Cũng chưa phải khó
Nếu Phật diệt độ
Ở trong đời khác.
Hay nói kinh này
Ðó mới là khó.
Nếu như có người
Tay cầm hư không.
Dùng để du hành
Cũng chưa phải khó
Sau ta diệt độ
Nếu tự biên trì.
Hoặc khiến người biên
Ðó mới là khó.
Nếu dùng đại địa
Ðể lên bàn chân.
Thăng lên Phạm Thiên
Cũng chưa phải khó
Sau Phật diệt độ
Ở trong đời ác.
Tạm đọc kinh này
Ðó mới là khó.
Nếu như kiếp thiêu
Gánh vác cỏ khô.
Vào trong không cháy
Cũng chưa phải khó
Sau ta diệt độ
Nếu trì kinh này.
Vì một người nói
Thì mới là khó.
Nếu trì tám vạn
Bốn ngàn tạng pháp.
Mười hai bộ kinh
Vì người diễn nói
Khiến các người nghe
Ðược sáu thần thông.
Tuy được như thế
Cũng chưa phải khó
Sau ta diệt độ
Nghe thọ kinh này.
Hỏi nghĩa trong kinh
Ðó mới là khó.
Nếu người nói pháp
Khiến ngàn vạn ức.
Vô lượng vô số
Hằng sa chúng sinh
Ðược A la hán
Ðủ sáu thần thông.
Tuy có lợi ích
Cũng chưa phải khó
Sau ta diệt độ
Nếu hay phụng trì.
Kinh Pháp Hoa này
Ðó mới là khó.
Ta vì Phật đạo
Trong vô lượng cõi
Từ xưa đến nay
Rộng nói các kinh.
Mà ở trong đó
Kinh này bậc nhất
Nếu người hay trì
Tức là thân Phật.
Các thiện nam tử !
Sau ta diệt độ
Ai hay thọ trì
Ðọc tụng kinh này.
Nay ở trước Phật
Tự nói lời thề.
Kinh này khó trì
Nếu ai tạm trì.
Ta rất hoan hỉ
Chư Phật cũng thế
Những người như thế
Ðược Phật khen ngợi.
Ðó là dũng mãnh
Ðó là tinh tấn
Ðó gọi trì giới
Người hành đầu đà.
Thì mau đắc được
Phật đạo vô thượng.
Hay ở đời sau
Ðọc trì kinh này.
Ðó thật Phật tử
Ở thuần đất lành
Sau Phật diệt độ
Hay giải nghĩa kinh.
Các trời người đó
Là mắt thế gian
Ở đời sợ hãi
Nói trong chốc lát.
Tất cả trời người
Ðều nên cúng dường.
-----—–-----
KINH
DIỆU PHÁP LIÊN HOA
Phẩm đề bà đạt đa thứ mười hai
Bấy giờ, Phật bảo các vị Bồ Tát và trời người bốn chúng:
Ta ở trong vô lượng kiếp quá khứ, cầu Kinh Pháp Hoa chẳng khi nào lười mỏi. Ở
trong nhiều kiếp thường làm vua, phát nguyện cầu vô thượng bồ đề, tâm chẳng thối
chuyển, vì muốn đầy đủ sáu Ba la mật, tâm chẳng xan tham, nên siêng thực hành bố
thí: Voi ngựa bảy báu, đất nước vợ con, nô tì tôi tớ, đầu mắt tủy não, thân thịt
tay chân, chẳng tiếc thân mạng. Thuở đó, nhân dân sống lâu vô lượng. Vì cầu
pháp mà xả bỏ ngôi vua, giao phó lại cho thái tử, đánh trống tuyên cáo, cầu
pháp khắp bốn phương rằng: Ai có thể vì ta nói pháp đại thừa, thì ta sẽ suốt đời
hầu hạ cung phụng người đó.
Bấy giờ, có vị tiên nhân đến bạch với vua rằng: Ta có
pháp đại thừa tên là Kinh Diệu Pháp Liên Hoa. Nếu không làm trái ý của ta, thì
ta sẽ vì nhà ngươi mà nói. Vua nghe vị tiên nói rất vui mừng hớn hở, bèn đi
theo vị tiên nhân, cung phụng hái quả, gánh nước, nhặt củi, nấu cơm, cho đến
dùng thân mà làm giường tòa, thân tâm chẳng biết mệt mỏi, phụng sự như thế trải
qua một ngàn năm, vì cầu pháp nên siêng năng cung cấp hầu hạ, khiến cho vị tiên
nhân chẳng thiếu thốn gì cả.
Bấy giờ, đức Thế Tôn muốn thuật lại nghĩa này, bèn nói
bài kệ rằng:
Ta nhớ kiếp quá khứ
Vì cầu pháp đại thừa
Tuy làm vua trong đời
Chẳng tham vui năm dục.
Ðánh trống khắp bốn phương
Ai có pháp đại thừa
Nếu vì ta giải nói
Ta sẽ làm tôi tớ.
Bèn có tiên A Tư
Ðến bạch với vua rằng:
Ta có pháp vi diệu
Hiếm có ở trong đời.
Nếu mà tu hành được
Ta sẽ vì ngươi nói.
Khi vua nghe tiên nói
Trong tâm rất vui mừng.
Lập tức theo tiên nhân
Cung cấp thứ cần dùng
Nhặt củi và hái quả
Theo lời cung kính dâng.
Vì muốn cầu diệu pháp
Thân tâm chẳng mệt mỏi
Khắp vì các chúng sinh
Siêng cầu pháp đại thừa.
Cũng chẳng vì thân mình
Và cầu vui năm dục
Nên làm đại quốc vương
Siêng cầu được pháp này.
Cuối cùng được thành Phật
Nên nay vì ông nói.
Phật bảo các Tỳ Kheo ! Ông vua thuở đó chính là thân ta,
còn vị tiên đó, nay là Ðề Bà Ðạt Ða vậy. Do thiện tri thức Ðề Bà Ðạt Ða, mà khiến
cho ta đầy đủ sáu Ba la mật, từ bi hỉ xả, ba mươi hai tướng, tám mươi vẻ đẹp,
được thân màu vàng tía, mười lực, bốn vô sở úy, bốn pháp nhiếp, mười tám pháp bất
cộng, thần thông, thành đẳng chánh giác, rộng độ chúng sinh, đều do thiện tri
thức Ðề Bà Ðạt Ða vậy.
Ðức Phật lại bảo bốn chúng: Ðề Bà Ðạt Ða qua vô lượng kiếp
sau này, sẽ được thành Phật, hiệu là Thiên Vương Như Lai, ŨỨng Cúng, Chánh Biến
Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Ðiều Ngự Trượng Phu,
Thiên Nhân Sư, Phật, Thế Tôn. Thế giới tên là Thiên Ðạo. Phật Thiên Vương đó sống
lâu ở đời hai mươi trung kiếp. Rộng vì chúng sinh diễn nói diệu pháp. Chúng
sinh nhiều như số cát sông Hằng, đều đắc được quả A la hán. Vô lượng chúng sinh
phát tâm Duyên Giác, nhiều chúng sinh như số cát sông Hằng, phát tâm vô thượng
đạo, được vô sinh nhẫn, cho đến bất thối chuyển. Sau khi Phật Thiên Vương đó
vào Niết Bàn, chánh pháp lưu lại ở đời hai mươi trung kiếp. Toàn thân xá lợi được
tạo dựng tháp bằng bảy báu, cao sáu mươi do tuần, bề ngang rộng bốn mươi do tuần.
Chư thiên nhân dân đều dùng các thứ: Hoa, hương bột, hương đốt, hương xoa, y phục,
anh lạc, tràng phan, lọng báu, âm nhạc, ca xướng, lễ bái cúng dường tháp báu.
Vô lượng chúng sinh được quả A la hán, vô lượng chúng sinh ngộ Bích Chi Phật,
có nhiều chúng sinh không thể nghĩ bàn phát bồ đề tâm, đến quả vị bất thối chuyển.
Ðức Phật bảo các Tỳ Kheo ! Trong đời vị lai, nếu có người
thiện nam, người thiện nữ nào, nghe Kinh Pháp Hoa Phẩm Ðề Bà Ðạt Ða, mà tâm tin
kính thanh tịnh, chẳng sinh tâm nghi hoặc, thì chẳng đọa vào địa ngục ngạ quỷ
súc sinh, được sinh ở trước mười phương chư Phật, chỗ được sinh về thường nghe
Kinh này. Nếu sinh trong loài người, trên trời, thì được hưởng sự vui thù thắng
vi diệu. Nếu sinh ở trước chư Phật, thì được hoa sen hóa sinh.
Lúc đó, phương dưới đức Ða Bảo Thế Tôn, có vị Bồ Tát đi
theo tên là Trí Tích, bạch đức Phật Ða Bảo để trở về bổn quốc, thì đức Phật Thích
Ca Mâu Ni bảo Bồ Tát Trí Tích rằng: Thiện nam tử ! Hãy đợi chốc lát, sẽ có Bồ
Tát tên là Văn Thù Sư Lợi, có thể gặp nhau luận bàn về diệu pháp, rồi hãy trở về
bổn quốc.
Lúc đó, Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi ngồi trên hoa sen báu ngàn
cánh, lớn như bánh xe, những Bồ Tát cùng đến, cũng ngồi trên hoa sen báu. Từ biển
long cung Ta Kiệt La, tự nhiên vọt ra trụ ở trong hư không, đi thẳng đến núi
Linh Thứu. Từ hoa sen bước xuống, đến ở trước Phật, đầu mặt kính lễ dưới chân
hai vị Thế Tôn, làm lễ xong rồi, đến chỗ Bồ Tát Trí Tích cùng nhau thăm hỏi,
bèn ngồi qua một bên. Bồ Tát Trí Tích hỏi Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi rằng: Ngài đến
long cung giáo hóa chúng sinh, số được bao nhiêu ? Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi nói: Số
nhiều vô lượng, không thể tính kể, chẳng phải miệng nói được, chẳng phải tâm đo
lường được, hãy đợi chốc lát tự nhiên sẽ biết. Nói chưa dứt lời, thì có vô số Bồ
Tát ngồi trên hoa sen báu, từ dưới biển vọt lên, đến núi Linh Thứu, trụ ở trong
hư không. Các vị Bồ Tát đó, đều do Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi hóa độ, đủ hạnh Bồ Tát,
đều cùng đàm luận nói sáu Ba la mật. Họ vốn là hàng Thanh Văn, ở trong hư không
nói hạnh Thanh Văn, nay đều tu hành nghĩa không của đại thừa. Bồ Tát Văn Thù Sư
Lợi nói với Bồ Tát Trí Tích rằng: Việc giáo hóa ở trong biển là như thế.
Bấy giờ, Bồ Tát Trí Tích dùng kệ để khen ngợi rằng:
Ðại trí đức dũng mãnh
Hóa độ vô lượng chúng
Nay trong đại hội này
Ta đều đã thấy hết.
Diễn nói nghĩa thật tướng
Mở bày pháp một thừa
Rộng độ các chúng sinh
Khiến mau thành bồ đề.
Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi nói: Tôi ở trong biển chỉ thường
nói Kinh Pháp Hoa.
Bồ Tát Trí Tích hỏi Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi: Kinh này thâm
sâu vi diệu, là báu trong các kinh, ít có ở trong đời. Nếu có chúng sinh siêng
năng tinh tấn tu hành kinh này, thì mau được thành Phật chăng ?
Bồ Tát Văn Thù đáp: Có con gái của Long Vương Ta Kiệt La,
mới tám tuổi mà trí huệ lanh lợi, khéo biết các căn hành nghiệp của chúng sinh,
được Ðà la ni, hay thọ trì pháp bí tàng thâm sâu của các đức Phật nói, vào sâu
thiền định, thấu hiểu thông đạt các pháp, trong khoảng sát na phát tâm bồ đề,
được chẳng thối chuyển, biện tài vô ngại, thương nhớ chúng sinh như con đỏ,
công đức đầy đủ, trong tâm nhớ pháp, miệng diễn nói pháp vi diệu rộng lớn, từ
bi đối với tất cả chúng sinh, ý chí nhu hòa, đến được bồ đề.
Bồ Tát Trí Tích nói: Tôi thấy đức Thích Ca Như Lai trong
vô lượng kiếp, làm những việc khó làm, tích lũy công đức, cầu đạo bồ đề chưa từng
nghỉ ngơi. Tôi quán ba ngàn đại thiên thế giới, cho đến chẳng có nơi nào nhỏ
như hạt cải, mà chẳng phải là nơi Bồ Tát vì chúng sinh xả bỏ thân mạng, rồi sau
đó mới thành tựu đạo bồ đề, tôi không tin cô Long Nữ này, trong chốc lát mà được
thành chánh giác.
Nói chưa xong thì Long Nữ đột nhiên hiện ra ở trước, đầu
mặt lễ kính đức Phật, rồi đứng qua một bên, bèn dùng kệ khen ngợi rằng:
Thông đạt tướng tội phước
Chiếu khắp mười phương cõi
Pháp thân tịnh vi diệu
Ðủ ba mươi hai tướng.
Và tám mươi vẻ đẹp
Dùng trang nghiêm pháp thân
Chỗ trời người kính ngưỡng
Rồng thần đều cung kính.
Hết thảy loài chúng sinh
Chẳng ai không sùng bái
Lại nghe thành bồ đề
Chỉ Phật chứng biết được.
Con nói pháp đại thừa
Ðộ thoát chúng sinh khổ.
Bấy giờ, Xá Lợi Phất nói với Long Nữ rằng: Cô nói chẳng
bao lâu cô đắc được vô thượng đạo, đó là việc khó tin. Tại sao ? Vì thân người
nữ dơ bẩn, chẳng phải pháp khí, sao lại có thể đắc được Vô thượng bồ đề ? Phật
đạo lâu xa, phải trải qua vô lượng kiếp tinh tấn siêng tu khổ hạnh, tu đủ các
Ba la mật, sau đó mới thành. Hơn nữa, thân người nữ có năm điều chướng ngại: Thứ
nhất chẳng được làm Phạm Thiên Vương, thứ hai chẳng được làm Ðế Thích, thứ ba
chẳng được làm ma vương, thứ tư chẳng được làm Chuyển luân thánh vương, thứ năm
không thể thành Phật. Sao thân nữ lại mau được thành Phật ?
Bấy giờ, Long Nữ có một hạt bảo châu, giá trị ba ngàn đại
thiên thế giới, cầm dâng lên đức Phật, đức Phật bèn thọ nhận. Long Nữ bảo Bồ
Tát Trí Tích và tôn giả Xá Lợi Phất rằng: Tôi cúng hạt bảo châu, đức Thế Tôn thọ
nhận, việc đó có mau chăng ?
Ðáp rằng: Rất mau.
Long nữ nói: Dùng thần lực của các Ngài để quán sát tôi
thành Phật, còn mau hơn việc đó.
Lúc đó, trong chúng hội đều thấy Long nữ đột nhiên biến
thành thân nam, đầy đủ hạnh Bồ Tát, bèn đi qua phương nam thế giới Vô Cấu, ngồi
trên hoa sen báu thành Ðẳng chánh giác, đủ ba mươi hai tướng tốt, tám mươi vẻ đẹp,
khắp vì hết thảy chúng sinh trong mười phương, mà diễn nói diệu pháp.
Bấy giờ, ở thế giới Ta Bà, hàng Bồ Tát Thanh Văn, Thiên
Long bát bộ, người, chẳng phải người, đều thấy Long Nữ thành Phật, khắp vì
chúng hội trời người ở cõi đó nói pháp, tâm đều hoan hỉ, đều kính lễ Long Nữ.
Vô lượng chúng sinh nghe pháp hiểu rõ tỏ ngộ, được không thối chuyển, vô lượng
chúng sinh được thọ ký thành Phật. Thế giới Vô Cấu có sáu thứ chấn động. Thế giới
Ta Bà có ba ngàn chúng sinh được bất thối chuyển, ba ngàn chúng sinh phát tâm bồ
đề, mà được thọ ký. Bồ Tát Trí Tích và Xá Lợi Phất, tất cả chúng hội đều yên lặng
tin nhận.
-----—–-----
KINH
DIỆU PHÁP LIÊN HOA
Phẩm khuyên trì thứ mười ba
Bấy giờ, đại Bồ Tát Dược Vương và Bồ Tát Ðại Nhạo Thuyết,
cùng hai vạn vị Bồ Tát quyến thuộc, cùng nhau đồng đến trước đức Phật phát thệ
nguyện rằng: Xin nguyện đức Thế Tôn, đừng lấy làm lo lắng, sau khi đức Phật diệt
độ, chúng con sẽ phụng trì đọc tụng diễn nói kinh này. Chúng sinh đời ác sau
này, căn lành dần dần bớt đi, tăng nhiều thượng mạn, tham lợi cúng dường, tăng
trưởng căn chẳng lành, xa lìa giải thoát. Tuy khó có thể giáo hóa, nhưng chúng
con sẽ khởi sức nhẫn nhục lớn, đọc tụng kinh này, biên chép giải nói, đủ thứ
cúng dường, chẳng tiếc thân mạng.
Bấy giờ, năm trăm vị A la hán ở trong chúng, được thọ ký
bạch Phật rằng: Ðức Thế Tôn ! Chúng con cũng tự thệ nguyện, ở cõi nước khác rộng
nói kinh này.
Lại có bậc hữu học và vô học hai ngàn người được thọ ký,
từ tòa ngồi đứng dậy, chắp tay hướng về đức Phật phát thệ nguyện nói: Ðức Thế
Tôn ! Chúng con cũng sẽ ở cõi nước khác, rộng nói kinh này. Tại sao ? Vì nhiều
người ở thế giới Ta Bà tệ ác, ôm lòng tăng thượng mạn, công đức cạn mỏng, tâm
sân hận ô trược siểm khúc chẳng thật.
Bấy giờ, dì của đức Phật là Tỳ Kheo Ni Ma Ha Ba Xà Ba Ðề,
với các Tỳ Kheo Ni hữu học và vô học sáu ngàn người, đều từ chỗ ngồi đứng dậy,
một lòng chắp tay chiêm ngưỡng tôn nhan đức Thế Tôn, mắt chẳng tạm rời.
Lúc đó, đức Thế Tôn bảo Kiều Ðàm Di rằng: Sao lại buồn rầu
mà nhìn Như Lai ! Có phải trong tâm ngươi cho rằng, ta không nói đến tên ngươi,
thọ ký quả Vô thượng chánh đẳng chánh giác chăng ?
Kiều Ðàm Di ! Trước ta đã nói tổng quát, tất cả hàng
Thanh Văn đều đã thọ ký. Nay ngươi muốn biết thọ ký chăng ? Ðời vị lai, ngươi sẽ
làm đại pháp sư, ở trong sáu vạn tám ngàn các Phật pháp, và sáu ngàn vị Tỳ Kheo
ni hữu học vô học, cũng đều làm pháp sư. Như thế, ngươi dần dần đầy đủ Bồ Tát đạo,
sẽ được thành Phật, hiệu là Nhất Thiết Chúng Sinh Hỉ Kiến Như Lai, Ứng Cúng,
Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Ðiều Ngự
Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật, Thế Tôn.
Kiều Ðàm Di ! Phật Nhất Thiết Chúng Sinh Hỉ Kiến đó, và
sáu ngàn vị Bồ Tát, lần lượt thọ ký Vô thượng chánh đẳng chánh giác.
Bấy giờ, mẹ của La Hầu La Tỳ Kheo ni Gia Du Ðà La, nghĩ
như vầy: Ðức Thế Tôn thọ ký, mà riêng chẳng nói đến tên tôi.
Phật bảo Gia Du Ðà La rằng: Ngươi ở đời vị lai, trong
trăm ngàn vạn ức các Phật pháp tu hạnh Bồ Tát, làm đại pháp sư, dần dần đủ Phật
đạo, sẽ được thành Phật hiệu là Cụ Túc Thiên Vạn Quang Tướng Như Lai, ŨỨng
Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Ðiều
Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật, Thế Tôn. Phật đó sống lâu vô lượng A tăng
kỳ kiếp.
Bấy giờ, Tỳ Kheo Ni Ma Ha Ba Xà Ba Ðề và Tỳ Kheo Ni Gia
Du Ðà La, cùng với quyến thuộc đều rất hoan hỉ, được chưa từng có, bèn ở trước
đức Phật nói bài kệ rằng:
Ðấng Ðạo sư Thế Tôn
An ổn các trời người
Chúng con nghe thọ ký
Tâm an đã đầy đủ.
Các Tỳ Kheo ni nói kệ xong, bèn bạch đức Phật nói: Ðức Thế
tôn ! Chúng con cũng ở nơi cõi nước phương khác, rộng nói kinh này.
Bấy giờ, đức Thế Tôn nhìn tám mươi vạn ức Na do tha các vị
đại Bồ Tát. Các vị Bồ Tát đó, đều là chuyển bất thối pháp luân, đắc được các Đà
la ni, bèn từ tòa ngồi đứng dậy, đến trước đức Phật, một lòng chắp tay mà nghĩ như
vầy: Nếu đức Thế Tôn dạy bảo chúng con thọ trì diễn nói kinh này, thì chúng con
sẽ y theo lời Phật dạy, mà rộng tuyên nói pháp này. Lại nghĩ như vầy: Nay đức
Phật yên lặng, chẳng thấy dạy bảo, chúng ta phải làm thế nào ?
Bấy giờ, các vị đại Bồ Tát đó, cung kính thuận theo ý của
đức Phật, và muốn đầy đủ nguyện của mình đã phát ra, bèn ở trước đức Phật làm
sư tử hống, mà phát thệ nguyện rằng: Ðức Thế Tôn ! Sau khi Như Lai diệt độ,
chúng con sẽ đi khắp mười phương thế giới, để khiến cho chúng sinh, thọ trì đọc
tụng biên chép ấn tống giải nói kinh này, theo như pháp mà tu hành, nghĩ nhớ
chân chánh, đó đều là oai lực của đức Phật. Xin nguyện đức Thế Tôn ở nơi phương
khác, trông thấy mà bảo hộ.
Tức thời, các vị Bồ Tát cùng nhau phát ra tiếng, mà nói kệ
rằng:
Xin nguyện Phật đừng lo
Sau khi Phật diệt độ
Trong đời ác sợ hãi
Chúng con sẽ rộng nói.
Có những kẻ vô trí
Miệng ác chưởi mắng thảy
Dùng đao gậy đánh đập
Chúng con đều nhẫn nhịn.
Tỳ Kheo trong đời ác
Tà trí tâm siểm khúc
Chưa chứng nói đã chứng
Tâm ngã mạn đầy dẫy.
Hoặc có vị Tỳ kheo
Mặc nạp y chỗ vắng
Tự cho hành chân đạo
Khinh khi người nhân gian.
Vì tham trước lợi dưỡng
Nói pháp với cư sĩ
Ðể người đời cung kính
Như lục thông La Hán.
Người đó ôm lòng ác
Thường nhớ việc thế tục
Giả danh A lan nhã
Chuyên nói lỗi của người.
Mà nói như thế này
Các vị Tỳ Kheo đó
Vì tham cầu lợi dưỡng
Nói luận nghị ngoại đạo.
Tự làm kinh điển này
Dối gạt người thế gian
Vì cầu danh cầu lợi
Phân biệt nói kinh này.
Thường ở trong đại chúng
Muốn hủy báng chúng ta
Hướng quốc vương đại thần
Bà la môn cư sĩ.
Và chúng Tỳ Kheo khác
Phỉ báng nói ta ác
Người đó kẻ tà kiến
Nói luận nghị ngoại đạo.
Vì chúng con kính Phật
Phải nhẫn các việc ác
Họ nói lời khinh khi
Các ông đều là Phật.
Lời khinh mạn như thế
Chúng con đều nhẫn nhịn
Trong đời ác kiếp trược
Có nhiều việc kinh hãi.
Ác quỷ nhập thân họ
Mắng chưởi hủy nhục con
Chúng con kính tin Phật
Phải mặc giáp nhẫn nhục.
Do vì nói kinh này
Nhẫn các việc khó đó
Con chẳng tiếc thân mạng
Chỉ tiếc đạo vô thượng.
Chúng con đời vị lại
Hộ trì Phật phó chúc
Thế Tôn sẽ tự biết
Tỳ Kheo đời ác trược.
Chẳng biết Phật phương tiện
Tùy nghi mà nói pháp
Miệng ác còn nhăn nhó
Thường thấy đuổi họ ra.
Xa lìa nơi chùa tháp
Những việc ác như thế
Vì nhớ lời Phật dạy
Nên đều phải nhẫn nhịn.
Các xóm làng thành ấp
Nếu có người cầu pháp
Con đều đến chỗ họ
Nói pháp của Phật nói.
Con là sứ của Phật
Trong chúng đều chẳng sợ
Con sẽ khéo nói pháp
Xin Phật hãy yên lòng.
Con ở trước Thế Tôn
Và chư Phật mười phương
Phát thệ nguyện như thế
Phật tự biết tâm con.
-----—–-----
HẾT QUYỂN BỐN
No comments:
Post a Comment