Tuesday, July 18, 2017

Truyện dài kỳ: Xóm lạ (6)

Dạo này con cỏ học hành có vẻ nghiêm túc, sắp lên cấp ba rồi, tôi dạy kèm nó học cũng đỡ mệt. Cô Tuyết chú Sơn chỉ tin tưởng vào khả năng học tập của tôi mà hoàn toàn khinh bỉ thằng Mực. Cô chú còn chu đáo trả lương cho tôi đàng hoàng, chú Sơn bảo, dạy con Cỏ là vất vả lắm, con gia sư cho nó cực bằng dạy cho cả lớp ấy chứ. Hì, tôi thì cũng không khách sáo, mặt dày mà nhận thôi. Nhưng nói chung, sau đó tôi cũng toàn rủ anh em con Cỏ đi ăn uống, mua sắm các kiểu. Con Cỏ ấm ức hỏi tôi:
- Sao chị không mời cả anh Bò? Đi với anh chị chán lắm.
Tôi cốc đầu nó lộp bộp:
- Đầu cô bị hỏng à, ông Bò có thèm đi chơi với tụi con nít đâu.
- Oa oa, chị là con nít, em không phải con nít.
- Ờ, tuỳ cô.
Sau này nói chuyện với con Cỏ tôi phải né chữ Bò ra, không thì nó quay cho tôi chóng mặt luôn, nó hỏi hết đời tư ngóc ngách của ổng, nhiều lúc làm tôi đứng hết cả hình. Những lúc đó, tôi chỉ ậm ờ,
- Cái này chị chưa kịp quan sát, để mai chị về check hàng rồi báo lại cô.
Nó hỏi ông thích màu gì, style gì, thật ra ổng chả thích cái màu gì cả, mẹ tôi mua cái gì ổng cũng mặc, thằng bạn mua cái gì ổng cũng xài, con bé hàng xóm mua gì ổng cũng nhận. Đúng cái thể loại thùng nước gạo. Chả hiểu con Cỏ mê mẩn ổng điểm gì. Tôi thấy tội con bé ghê gớm. Mù quáng, đúng là mù quáng.
Có một ngày, ông Bò dẫn một cô bạn về nhà, chả biết đồng nghiệp hay là tăm tia bạn gái không rõ, cơ mà con Cỏ từ đâu phi ra, mặc bộ áo hai dây với cái quần đùi ngắn cũn rồi leo lên phòng ông Bò trốn trong đấy, chả biết trốn bao lâu rồi ngủ ngáy khò khò đến tối. Cả nhà tá hoả đi tìm thì thấy cô gái nhỏ ngây thơ đang nhay cái áo sơ mi của ông cả nhà tôi, mồm đầy dãi, vẫn đang say sưa trong mộng đẹp. Chú Sơn hơi cáu đập đập lưng nó mấy cái, đang ngủ mà nó đạp một cái suýt vào mặt chú rồi hồn nhiên ngáy tiếp, lúc ông Bò kéo tay nó định lôi dậy thì bỗng nó chồm lên quàng tay vào cổ ổng, giọng ngái ngủ thì thào:
- Đợi mãi.
Tôi thề, mắt nó vẫn nhắm chặt, nước dãi vẫn còn chảy kia kìa, sao mà nó hành động chính xác thế. Chú Sơn vẫn đang đứng đó, ông Bò hơi ngại, bối rối như nạn nhân, cố gỡ hai cánh tay của thủ phạm ra, thế mà hai cái chân nó còn vòng qua eo ổng luôn, thôi rồi, kết hợp với bộ đồ nó đang mặc thế kia, đúng là ai không hiểu sự tình chắc chắn không dám xem tiếp.
Trông mặt chú Sơn có vẻ giận nhưng giọng vẫn bình tĩnh bảo ông Bò:
- Con bế em nó về nhà hộ chú.
Ông Bò đập đập lưng nó mấy cái:
- Cỏ, dậy đi.
- Không.
- Anh ném xuống nhé!
- Không.
- Mai đi xem phim nhé!
- Không.
- Tuỳ đấy nhé. Một, hai, ba.
Rồi ông giơ hai tay gỡ tay chân thủ phạm ra, từng ngón từng ngón một, ông anh chưa bao giờ kiên nhẫn với tôi như thế nhé, trường hợp này quá đặc biệt rồi. Xem đến đoạn ổng gỡ từng sợi tóc từng sợi tóc vướng trên mặt ổng ra, thì tôi cáu thay chú Sơn rồi,
- Đủ rồi đấy, Cỏ, mày không dậy chị đánh đấy.
Thật ra con Cỏ chẳng sợ gì tôi, nhưng nó cần tôi làm tai mắt cho nó, nó cần thông tin của ông Bò, nhưng kiểu dân tình nghiện check news feed trên facebook ấy, nó nghe lời tôi chắc chỉ vì mỗi thế.
Nó tụt từ trên người ông Bò xuống, tụt đến đâu, tay chân còn loạng quạng động chạm vào tay vào chân vào ngực ông Bò nữa, đây có phải là hành động quấy rối không, tôi không dám chắc, chỉ thấy ông Bò mặt mày căng thẳng lắm, đứng đơ hết cả ra.
Con Cỏ đi được mấy bước, bỗng quay lại hỏi tôi:
- Hôm nay nhà chị có khách à?
- À, bạn ông Bò đến chơi.
- Bạn?
- À, đồng nghiệp cùng cơ quan
- Sao đồng nghiệp có mỗi một người thôi à.
- Thì tiện đường, mà tao không biết, hỏi ổng.
Rồi nó quay mặt ra nhìn ông Bò, ổng chả nói gì, rồi bỗng nhiên hỏi lại:
- Mai không đi xem phim à, tiếc nhỉ.

No comments:

Post a Comment